Thứ Bảy, 12 tháng 5, 2018

ĐƠN GIẢN, CHỈ LÀ … MẸ

ĐƠN GIẢN, CHỈ LÀ … MẸ
​, có nhiều chuyện quý vị có thể đã xem, nhưng cũng mời xem lại để không quên tình mẹ ...​

2005> AUDIO:   Người mẹ trong giấc mơ
https://www.youtube.com/watch?v=N5yUN-1cgek&feature=youtu.be&list=RDybLw23TCI9A
https://www.youtube.com/watch?v=LaTwvD2_z3Q&list=RDybLw23TCI9A&index=2

      
Câu chuyện thứ 1 : CHỈ ĐƠN GIẢN LÀ … MẸ
(Đọc thấy trên FB KTS Lê Minh Hưng)

Trong 1 gia đình đông con:
- "Mẹ ơi ! Con muốn mua xe máy, mẹ mua cho con nhé !" -"Con muốn học anh văn !" -"Con muốn 1 cái váy mới !" -"Con cần 1 cái laptop mẹ à !"
- "Ừ, để mẹ lo"
20 năm sau:
- "Mẹ ơi! Con muốn làm chính trị gia, mẹ ủng hộ con nhé !" -"Con muốn học thạc sĩ, mẹ lo cho con nhé !" -"Con muốn làm ca sĩ !" -"Con muốn mở công ty điện tử !"
- "Ừ, để mẹ lo"
30 năm sau:
- "Mấy đứa có khỏe không ?" - "Con chuẩn bị đi họp rồi, mẹ sang nhà chú Ba chơi nha !" -"Con sắp đi làm đồ án, mẹ sang nhà em Tư nha" -"Con đi lưu diễn, mẹ sang nhà chú Út nha !" -"Con bận rộn rối trí lắm mẹ à ! Híc .."

- "Ừ, để mẹ tự lo..."


Câu chuyện thứ 2 : MỘT MÌNH MẸ
--- From: Xuan Canh Ta 
Subject: Chuyện ngắn chạm đến tim


Chiến tranh ác liệt. Bố ra chiến trường. Mẹ cô độc dắt con lánh nạn khắp nơi. Hòa bình. Bố không trở về. Mẹ khóc hằng đêm trong ngóng mong. 
Năm năm sau, mẹ quyết định lập bàn thờ, di ảnh bố. 
Một mình mẹ vất vả nuôi con. Vậy mà căn bệnh ung thư quái ác lại cướp mất mẹ.
Hôm bức ảnh mẹ được đưa lên bàn thờ bên cạnh bố, bất ngờ bố trở về !
Tất cả chợt vỡ oà......
Bức ảnh bố được hạ xuống. Trên bàn thờ ...mẹ lại một mình.


Câu chuyện thứ 3 : MẸ GHẺ
Khi em 6 tuổi, theo cha về với mẹ ghẻ, làm đủ việc mà vết roi mới chồng lên dấu đòn cũ...
Dì muộn chồng, quá dữ dằn, ruột thịt chẳng ai muốn gần, đành lấy cha... Em 15 tuổi, cha mất. Đinh ninh em bỏ đi, ngày mở cửa mả, Dì đuổi khéo :
- Có muốn về với bà ngoại mày không ? 
Em cúi đầu, nói trong nước mắt: 
- Con đi rồi, mẹ ở với ai ?
Từ sau câu nói, bà mẹ ghẻ trầm tư, về, đi chùa, ăn chay. 
Em trở thành cậu ấm, rồi thành một thạc sĩ, mẹ con thân thương, đổi thay như phép màu.


Câu chuyện thứ 4 : PHẤN SON

Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm. Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương. Mẹ khen: "Bạn gái con xinh."
Cuối tháng, lãnh lương. Dẫn người thương đi shopping. Em bảo: "Mỹ phẩm của hãng này là tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không ?…"
Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son màu gì.


Câu chuyện thứ 5 : CUA RANG MUỐI

Khi xưa nhà còn nghèo, mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn, đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn, mẹ nhường. Các con hỏi, mẹ bảo: răng yếu.
Giờ, các con đã lớn, nhà khá hơn, mua cua biển gạch son, rang muối, mời mẹ. Các con vui :
- Cua biển rang muối thật đó mẹ.
Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi, mẹ cười móm mém :
- Còn răng đâu mà ăn ! 


Câu chuyện thứ 6 : VÒNG CẨM THẠCH
(Jang My) 

Cha kể, cha chỉ ao ước tặng mẹ chiếc vòng cẩm thạch. Tay mẹ trắng nõn nà đeo vòng cẩm thạch rất đẹp. Mỗi khi cha định mua, mẹ cứ tìm mọi cách nói thôi, lúc mua sữa, lúc sách vở, lúc tiền trường... Đến khi tay mẹ đen sạm, nhăn nheo, mẹ vẫn chưa một lần có để đeo.
Chị em hùn tiền mua tặng mẹ một chiếc thật đẹp. Mẹ cất kỹ, thỉnh thoảng lại ngắm nghía , cười :
- Mẹ già rồi, tay nhăn nheo, chỉ nhìn thôi cũng thấy vui !
Chị em rưng rưng…


Câu chuyện thứ 7 : XÓT XA
Tần tảo dành dụm những đồng tiền từ mớ rau, củ khoai, con cá, con tôm bắt được, gởi lên cho chị Hai ăn học. Trãi dài năm tháng,… chị Hai làm lớn, một công ty du lịch. Dễ chừng mãi bốn năm năm, chị Hai mới về. Cả nhà vui khôn xiết. Tờ mờ sáng, Má chèo xuồng qua chợ nổi, về, làm bữa cơm thịnh soạn :
- Tội nghiệp chị Hai tụi bay, hồi giờ có được bữa ăn nào đàng hoàng, tử tế đâu !
Đang ăn, chị Hai giật mình, khều một sợi tóc từ trong đĩa lòng xào :
- Ai làm bê bối cẩu thả thế này ? Kiểu này trên con, con bắt đổ bỏ, phạt trừ lương !
Chị Hai ngoe nguẩy lên nhà trên. Má ngồi im như tượng đá. Thằng Út cầm sợi tóc lên săm soi, la lên, giọng còn ngọng nghịu:
- Sợi tóc bạc hơn một nửa rồi má ơi!


Câu chuyện thứ 8 : MẸ !
(Vương thị Vân Anh)
Đã nhận từ :
From: Mai Cong Subject: Fw: Hãy đọc những truyện cực ngắn và...nếu có rưng rưng đừng trách người gửi !

Mẹ tần tảo cho con khôn lớn. Vai Mẹ nặng hơn khi con vào đại học.
Bao năm học xa nhà, tuần nào con cũng viết thư thăm Mẹ, Mẹ cầm thư con, rớt nước mắt vì vui, nhưng Mẹ có biết con nói gì đâu !
...
Mẹ đâu biết chữ !


Câu chuyện thứ 9 : LÚC YÊU THƯƠNG HÉO ÚA
(Đọc thấy trên FB Phạm Hy Hưng)


Ngày bé, con ôm mẹ thật chặt, vùi vào lòng và thủ thỉ: Con yêu mẹ nhất trên đời.
Ngày bé, con vụng về mua chiếc cặp tóc và loay hoay bọc trong giờ thủ công thật đẹp để tặng mẹ với những lời chúc thật ngô nghê nhưng chân thành biết mấy…
Ngày bé, con pha cho mẹ cốc nước chanh đá mát lạnh để mẹ uống sau những giờ làm việc mệt nhọc và vất vả…
Ngày bé, con rơi nước mắt lo lắng khi mẹ ốm, con ôm cặp lồng chạy vội đi mua cháo tía tô, chạy nhanh quá con vấp ngã, hai đầu gối chảy máu, nhưng con không thấy đau, chỉ muốn chạy thật nhanh mang cháo về cho mẹ ăn rồi uống thuốc. Trên đoạn đường về nhà, con cứ hình dung ra đủ thứ đáng sợ, nước mắt ướt nhòa khuôn mặt, con sợ mẹ rời xa con mãi mãi…
Ngày bé, mỗi khi mẹ mệt, con liền đấm lưng, xoa dầu cho mẹ. Mẹ ôm con và nói: Con yêu mẹ nhiều không ?.
Ngày bé, mỗi khi thấy mẹ buồn, con liền kể tíu tít cho mẹ nghe đủ thứ chuyện trong thế giới trẻ con của mình. Con sợ mẹ buồn mẹ sẽ xa con.
Ngày bé, con viết tập làm văn, lúc nào cũng về mẹ, khắp nơi trong cuộc sống của con, đầy ắp hình bóng mẹ thân thương.
Ngày bé,…. trong con, mẹ là tất cả.…

Giờ con trưởng thành, con không còn nói yêu mẹ, ôm mẹ thật chặt mỗi khi ngủ.
Giờ con trưởng thành, mẹ ốm, con không còn chạy thật nhanh để mua bát cháo tía tô cho mẹ.
Giờ con trưởng thành, mẹ mệt mỏi lo toan, con không đưa bàn tay dịu dàng xoa xoa lên trán mẹ, vuốt nhẹ những nếp nhăn in hằn như cố để xóa đi.
Giờ con trưởng thành, mẹ cô đơn, con đang ở bên ngoài vui vẻ nói cười cùng những người bạn.
Giờ con trưởng thành, thế giới của con, mẹ đứng bên lề, mẹ đóng vai phụ.
Suốt một đời, thầm lặng hi sinh, mẹ mong con trưởng thành, khôn lớn… Nhưng trưởng thành rồi, con giúp được gì cho mẹ? Con cũng giống như lũ chim trời, đủ cánh thì bay đi…

Hóa ra trưởng thành lại là lúc yêu thương héo úa... /-











MẸ

Đây là những mẫu chuyện tôi nghe được trong tuần, có liên quan đến ngày dành cho Từ Mẫu. (Chỉ một ngày thôi sao? Nghĩ mà thương cho những người Mẹ!)
HOA LÁ, CÂY CỐI HAY HỘT?
Một người bạn nói với tôi:
-Con gái anh vừa hỏi là nên mua gì cho mẹ?
Tôi bông đùa góp ý:
Thì anh mua hoa, lá hay cây cối gì mẹ anh thích cho bác vui.
-Nó hỏi mua quà cho mẹ nó chứ đâu phải cho bà nội.
Tôi chọc quê:
Gì chứ cho vợ anh thì dễ thôi, tìm cái “hột” nào to to cỡ vài ly tặng nàng là xong ngay!
Anh tiếu lâm:
-Ừ! Hoa lá, cây cối hay “hột” nè? Mà hột tiểu li hay đại li ta? Chắc anh phải khuân… đại li về cho nàng… nặng thêm mình mẩy và anh… nhẹ bớt trương mục nhà băng.
          Tôi chờ hoài mà không nghe anh nhắc gì đến mẹ ruột hay mẹ vợ cả. Cũng may! Chứ nếu nhắc, chắc là anh sẽ mang thêm… súng cối vào câu chuyện?
ĐIỆN THOẠI
Một anh bạn khác ra lệnh vợ:
-Ngày Hiền Mẫu này em nhớ gọi điện thoại thăm Má Brown nghe.
(Gia đình bà Brown đã bảo trợ gia đình anh ta từ trại tỵ nạn Thái Lan sang Canada). Vợ anh sốt sắng:
-Ừa! Tui có bao giờ quên đâu mà ông lo.
Tôi cũng chờ hoài mà không nghe họ nhắc gì đến hai người mẹ ruột của họ, dù ngày nào tôi cũng gặp hai bác lủi thủi một mình và luôn buồn phiền:
Con cái bác chẳng bao giờ vào viện dưỡng lão thăm bác”.
TẶNG VÀ ĐƯA
          Còn bà la sát này thì oang oang:
-Xâu chuỗi ông tặng tôi năm ngoái trông như của bà già nên tôi chưa đeo bao giờ. Lễ Mẹ này mình đem đưa Mẹ của ông, khỏi tốn tiền mua lung tung rồi mẹ cũng chẳng xài.
Ông chồng là một chàng sợ vợ nổi tiếng, tán dương ngay:
-Ờ! Ý kiến hay! Đưa Mẹ là hợp rồi! Mà bà chớ dại nói là tôi tặng bà trước, nếu không muốn bị chửi te tua.
Tôi để ý thấy cả hai đều cùng dùng động từ như nhau: ĐƯA mẹ và TẶNG vợ. Cũng cùng một sự im lặng: chẳng ai trong hai người nhắc gì đến người mẹ kia cả (dì này là hàng xóm một người bạn học của tôi, dì còn ở Sài Gòn).
GỬI TIỀN VỀ
Còn bà này thì cứ lén lút chồng, gửi tiền riêng cho gia đình của bà hoài, nhưng bên nhà chồng thì bà hời hợt vô tâm không gửi cho gì bao giờ.
Anh chồng là một nha sĩ khá giả, biết tỏng cô vợ chỉ chuyên se sua, chưng diện cho bản thân chứ chẳng hề nghĩ đến công ơn trời biển mà ba má của anh đã tằn tiện để anh có thể đưa cả nhà vượt biển rồi nuôi anh ăn học cả chục năm trời.
Năm nào ngày này, anh cũng gửi về cho hai bên, mỗi người mẹ 5.000 Gia kim để hai người có dịp quây quần quanh con cái cho vui, nhưng anh không “thông báo” với vợ. Ả dư biết nhưng không hành hạ được chồng nên ả than phiền kể lể với mọi người điếc cả tai:
-Má tui mới cần tiền chứ bà già chồng có đông anh chị em trong nhà lo rồi mà ảnh xài sang quá, để tiền đó đi du lịch cả nhà bên này vui hơn.
Với cặp vợ chồng giàu có này thì người mẹ nào cũng được nhắc đến đầy đủ kiểu đó.
*
Bạn thấy có chua xót như những trường hợp “quên mẹ” kia không?
May là chỉ có một ngày cho Mẹ đấy nhé!
Nếu 365 ngày đều dành cho mẹ thì các cặp vợ chồng sẽ chia sẻ thế nào với nhau lòng hiếu thảo với tất cả các người mẹ đã sinh thành và dưỡng dục họ nên người đây?
Ý Nga*Canada, 13.5.2017



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét