Thứ Năm, 31 tháng 5, 2018

VK= Đây là loại vũ khí mà Ủn muốn "tiễn" Trái Đất về với thời đồ đá.

 Đây là loại vũ khí mà Ủn muốn "tiễn" Trái Đất về với thời đồ đá.

atomic bomb explosion GIF
See the source image
VÅ© khí này sẽ "tiá»…n" Trái Äất vá» thá»i nguyên thủy ngay tức khắc
andy
See the source image

Chứng kiến sự leo thang của vũ khí hạt nhân trên toàn thế giới, các nhà khoa học đã đưa ra kịch bản đáng sợ cho loài người và Trái Đất nếu một ngày chiến tranh hạt nhân xảy ra.

Chiến tranh hạt nhân hay chiến tranh nguyên tử, là chiến tranh mà trong đó vũ khí hạt nhân được sử dụng.Khác với chiến tranh thông thường, chiến tranh hạt nhân có mức độ và phạm vi phá hủy lớn hơn nhiều và gây những hậu quả lâu dài trong nhiều năm, thậm chí nhiều thập kỷ sau cuộc chiến.
Một cuộc chiến tranh hạt nhân trên quy mô lớn có thể dẫn đến sự hủy diệt tất cả các dạng sống trên Trái Đất. Và có thể "tiễn" hành tinh xanh của chúng ta trở về thời nguyên thủy, sơ khai.
Vũ khí hạt nhân: Sức mạnh hay sự hủy diệt?
Tính cho tới nay, chỉ có hai quả bom hạt nhân đã được sử dụng trong chiến tranh tại Hiroshima và Nagasaki (Nhật Bản) trong Thế chiến II. Cả hai quả bom này đã cho thế giới thấy sức công phá và hủy diệt khủng khiếp của chúng.
Nhưng, không vì vậy mà các kho dự trữ hạt nhân giảm xuống, nhất là sau thời kỳ Chiến tranh Lạnh, số lượng đầu đạn hạt nhân tăng lên một cách chóng mặt.
Business Insider đã có bài mô tả tiềm năng vũ khí hạt nhân của các nước.
Theo đó, tính đến năm 2014, trên thế giới có 10 quốc gia hạt nhân, trong đó mạnh nhất là hai cường quốc Nga và Mỹ với khoảng 8.500 và 7.500 đầu đạn hạt nhân.
ICBM Titan II mang Äầu Äạn W53 Mt, khiến nó là vÅ© khí hạt nhân mạnh nhất của Mỹ trong thá»i Chiến tranh Lạnh. Ảnh: Wikipedia
ICBM Titan II mang đầu đạn W53 Mt, khiến nó là vũ khí hạt nhân mạnh nhất của Mỹ trong thời Chiến tranh Lạnh. Ảnh: Wikipedia
Tiếp đến là 3 cường quốc Anh, Pháp và Trung Cộng tương đương nhau với số đầu đạn 225, 300 và 250.
Và cuối cùng là 3 tân quốc gia hạt nhân là Ấn Độ, Pakistan, Iran, Israel. Dù “chậm chân” hơn khoảng 20 - 30 năm, nhưng nay đã có trong kho khoảng trên dưới 100 đơn vị.
Ngoài ra, Bắc Hàn sở hữu con số nhỏ nhoi ước tính không quá 10 quả bom, mà chủ yếu là loại bom Plutonium thô sơ.
Bảng thá»ng kê vÅ© khí của các cÆ°á»ng quá»c hạt nhân.
Tiá»m nÄng các quá»c gia hạt nhân trên thế giá»i. Äá» há»a: BI
Với tiềm năng khác nhau giữa các quốc gia hạt nhân như vậy, một cuộc chiến tranh hạt nhân nếu xảy ra cũng có thể ở mức độ ác liệt rất khác nhau.
Xét cho cùng, tai họa của một cuộc chiến tranh xảy ra, dù ở quy mô lớn nhỏ nào, cũng gây hậu quả rất lớn, nhiều mặt và lâu dài đến loài người trên toàn cầu.
Chiến tranh hạt nhân khiến Trái Đất "méo mó" thế nào?
Các nhà nghiên cứu đã đặt bài toán với giả thiết về hậu quả từ một cuộc chiến tranh hạt nhân ở hai mức độ khác nhau. Họ nhấn mạnh, đây chỉ là giả thuyết và hoàn toàn không nhằm vào bất kỳ quốc gia nào.
Ở cấp độ nhỏ
Xảy ra trong một khu vực trong phạm vi hẹp của quốc gia, trong đó mỗi phía cho nổ 50 quả bom nhỏ (tổng 100 quả) loại 15 koloton, tương đương quả bom ở Hiroshima năm 1945.
Tai họa đầu tiên sẽ là giết chết hàng loạt con người trong địa phận nổ bom. Cái chết này chủ yếu do những lý do cơ học như: Gia tăng áp suất, gió mạnh từ 250 đến 400 km/giờ làm đổ sập nhà cửa và trụ điện…
Thảm há»a hạt nhân sẽ giết chết hàng trÄm triá»u ngÆ°á»i ngay lập tức. Hình minh há»a
Chưa kể, nhiệt độ tăng lên hàng nghìn độ gây ra những đám cháy khắp vùng.
Còn tiếp theo sau đó, những người sống sót sẽ tiếp tục bị chiếu bởi những tia bức xạ do các mảnh vỡ của bom vung ra khắp nơi, dẫn đến cái chết sớm hoặc bị bệnh tật kéo dài và chết chậm.
Đó là đối với con người. Còn đối với Trái Đất và sinh vật sống thì sao?
Một cuộc chiến tranh hạt nhân quy mô nhỏ sẽ làm nhiệt độ trái đất giảm 2 đến 3 độ. Lượng mưa hàng năm cũng giảm 9%.
Với 100 đầu đạn hạt nhân cùng nổ sẽ nén 5 triệu tấn carbon đen vào khí quyển. Nó sẽ hấp thụ nhiệt lượng từ Mặt Trời, ngăn chúng tiếp cận bề mặt Trái Đất.
Ảnh mô tả carbon Äen ngÄn cản ánh nắng Mặt Trá»i và sẽ gây tá»­ vong cho con ngÆ°á»i.
Ảnh mô tả carbon đen ngăn cản ánh nắng Mặt Trời và sẽ gây tử vong cho con người.
Sau một thời gian, carbon đen sẽ rơi xuống theo mưa, nhưng các nhà khoa học không thể xác định chính xác thời gian chúng biến mất khỏi bầu khí quyển.
Sau một năm, nhiệt độ trung bình trên toàn Trái Đất sẽ giảm 1,1 độ C. Sau 5 năm, nhiệt độ Trái Đất sẽ giảm 3 độ C.
Nhưng 20 năm sau, nhiệt độ Trái Đất sẽ tăng lên và chúng ta chỉ lạnh hơn 1 độ C so với trước khi chiến tranh hạt nhân nổ ra.
Ở cấp độ toàn diện
Cấp độ này xảy ra khi các nước sử dụng với số lượng lớn vũ khí hạt nhân tấn công toàn bộ một quốc gia, bao gồm cả mục tiêu quân sự và dân sự.
Cuộc tấn công như vậy nhằm phá hủy toàn bộ kết cấu hạ tầng kinh tế, xã hội, quân sự của một quốc gia thông qua tấn công hạt nhân áp đảo.
Nếu xảy ra cuộc chiến hạt nhân trên quy mô toàn diện như thế này thì có thể khiến cho loài người tuyệt chủng.
Äây là má»t trong những thảm há»a khiến loài ngÆ°á»i tá»± diá»t vong. Hình min há»a
Đây là một trong những thảm họa khiến loài người tự diệt vong.
Hoặc, chỉ có một số ít sống sót (những người ở những vùng xa cuộc chiến) nhưng với mức sống và tuổi thọ chỉ tương đương với thời kỳ trước Trung cổ trong nhiều thế kỷ.
Ngoài ra, nó cũng sẽ hủy diệt hệ sinh thái và tác động khủng khiếp đến khí hậu Trái Đất.
“Mùa đông hạt nhân” là một giả thuyết mà các nhà khoa học Mỹ đưa ra vào thập kỷ 80 của thế kỷ XX. Các nhà nghiên cứu cho rằng, sau chiến tranh hạt nhân, thời tiết và khí hậu Trái đất sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Äại chiến hạt nhân sẽ làm cho nhiá»t Äá» bá» mặt Trái Äất giảm á» mức rất lá»n.
Đại chiến hạt nhân sẽ làm cho nhiệt độ bề mặt Trái đất giảm ở mức rất lớn.
Tức là đại chiến hạt nhân sẽ làm cho nhiệt độ bề mặt Trái Đất giảm ở mức rất lớn. Các vụ nổ hạt nhân trong không trung sẽ làm cho một lượng lớn khói bụi "chu du" vào lớp khí quyển.
Kết quả là, đại bộ phận bức xạ Mặt Trời đi vào tầng khí quyển bị lớp khói bụi hạt nhân này hấp thu và lượng ánh sáng Mặt trời xuống được tới Trái Đất giảm rõ rệt.
Bầu trời bị bao trùm bởi khói và bụi trở nên u ám, cây cối vì vậy không thể sống được dẫn đến lượng oxi giảm đi nhanh chóng, sự sống cũng lụi tàn.
Rõ ràng, một cuộc chiến tranh hạt nhân, dù lớn dù nhỏ, cũng tác hại lớn và gây chết chóc khôn xiết cho con người, không chỉ trong phạm vi một hai quốc gia tham chiến mà còn ảnh hưởng rộng lớn.
Thậm chí cho tất cả loài người trên toàn cầu; không loại trừ một quốc gia nào.
Bởi vậy, ngày nào vũ khí hạt nhân còn tồn tại thì nỗi ám ảnh về Ngày Tận thế khiến Trái Đất quay trở về thời tiền sử mấy trăm vạn năm trước sẽ luôn hiện diện.
See the source image
Hoàng Sa Chệt đang chiếm tương lai sẽ như thế này đây
See the source image

CT= ÂM MƯU RƯỚC TÀU VÀO VIỆT NAM ĐÃ LỘ RÕ..

ÂM MƯU RƯỚC TÀU VÀO VIỆT NAM ĐÃ LỘ RÕ.

ÂM MƯU RƯỚC TÀU VÀO VIỆT NAM ĐÃ LỘ RÕ..

Khi thành trì cộng sản cuối cùng là Trung Quốc đang gặp khó khăn từ mọi hướng. Trên mặt trận quân sự, Trung Quốc đang diệu võ giương oai trên biển Đông và biển Hoa Đông thì gặp phải những kiếm sĩ oai hùng như Nhật Bản, Mỹ, Hàn Quốc, Đài Loan, thêm vào đó, láng giềng Ấn Độ cũng không phải dạng dễ bắt nạt như Việt Nam và thằng bạn Nga thì cũng không tin tưởng gì vào Trung Quốc nên đã ngoảnh mặt, quay lưng tiến tới hợp tác với Nhật Bản và Mỹ khi Donald Trump chính thức làm tổng thống Mỹ.

Về lĩnh vực kinh tế, năm 2016 đánh dấu sự mở đầu cho những gam màu tối bao vây kinh tế Trung Quốc, một nền kinh tế phát triển theo kiểu dùng thuốc kích thích chứ không theo nguyên tắc căn bản. Đồng nhân dân tệ mất giá đến 7%, một sự mất giá lớn chưa từng thấy tính từ năm 1994 đến nay.

Với đức tính cao cả của Trump là đặc lợi ích của công dân Mỹ lên trên hết, Trump sẽ hình thành bức tường kinh tế giữa Mỹ với Trung Quốc, gây ra hiện tượng tháo chạy hàng loạt các doanh nghiệp của Trung Quốc làm ăn bất chính trên nuớc Mỹ nhờ vào " lách luật " và hàng loạt doanh nghiệp làm ăn chân chính trên đất nước Trung Quốc lại tháo chạy sang Mỹ vì họ không thể tiếp tục thích nghi với chính sách hà khắc với cái gọi là " thắt lưng buộc bụng " của chính phủ.

Do việc phát triển kinh tế bất chấp tàn phá môi trường, những ngày đầu năm mới, các thành phố lớn ở các nuớc phát triển người dân nô nức đổ ra đường đón chào năm mới thì dân Trung Quốc tại các thành phố lớn lại không dám ra đường, không thấy ánh mặt trời vì ô nhiễm không khí đã lên mức báo động Cam.

Chính quyền cộng sản Trung Quốc đang đau đầu vì phải đối diện tình huống " thượng lưu di cư ", giới có tiền sẽ tìm cách tháo chạy sang các nước vì vậy đã vội vả ban hành chính sách kiểm soát ngoại tệ, tức mỗi công dân Trung Quốc muốn đổi ngoại tệ phải kê khai và chịu sự kiểm soát rất gắt gao, tối đa chỉ được phép mua ngoại tệ mỗi năm không quá 50 ngàn đô la Mỹ.

Trước tình hình đó, việc sắp xếp cho người dân giàu có được phép di dân ra nước ngoài nhưng chính quyền Trung Quốc vẫn kiểm soát được họ là một chính sách ưu tiên. Vì vậy Trung Quốc đã ban hành đạo luật quân đội Trung Quốc được phép can thiệp ra nước ngoài với chiêu bài bảo vệ công dân Trung Quốc làm ăn, sinh sống ở nước ngoài.

Để hiện thực hóa chính sách trên và quốc gia lý tưởng nhất mà Trung Quốc nhắm tới đó là thằng em 4 vàng 16 tốt Việt Nam, cộng sản Trung Quốc đã chỉ đạo cộng sản Việt Nam phải mở toang các cửa khẩu, đường biên giới để cho dân Trung Quốc tự do đi lại, làm ăn và sinh sống trên đất nước Việt Nam.

Thực hiện thánh chỉ từ Trung Quốc, cộng sản Việt Nam đã triển khai thực hiện ngay với những động thái úp mở như:

- Ngành công an: Thừa nhận việc di dân mà Tô Lâm đã ra thông điệp.....

- Ngành quân đội: Thường xuyên hợp tác với Trung Quốc, quân phục y hệt với quân phục của Trung Quốc...

- Ngành Giao thông vận tải và Hải quan: Mở cửa khẩu cho phép xe từ Trung Quốc được vào sâu trong đất liền. Xây dựng các tuyến đường bộ, đường sắt, đường thủy kết nối với Trung Quốc bằng nguồn vốn vay và nhà thầu xây dựng của Trung Quốc. Mở các tuyến bay thẳng từ Trung Quốc đến Việt Nam...

- Ngành Công thương: Xây dựng các nhà máy, khu công nghiệp sử dụng máy móc thiết bị được nhập khẩu từ Trung Quốc và sản xuất các mặt hàng mang thế mạnh của Trung Quốc để giúp Trung Quốc " tráo công đổi phụng " nhằm xuất khẩu hàng Trung Quốc mang mác Việt sang các nước...

- Ngành Giáo dục: Hán hóa bằng cách đưa các môn học mang giáo dục của Trung Quốc vào trường học, cụ thể là học tiếng Hán...

- Ngành Văn hóa thể thao và du lịch: Đưa văn hóa Hán vào Việt Nam, các đoàn thể thao phải chọn Trung Quốc làm nơi tập huấn, hình thành các tuor du lịch chào đón khách Trung Quốc...

- Ngành Y tế: Cho mở tràn lan các phòng mạch Đông y núp bóng thầy lang Trung Quốc, nhập khẩu tràn lan dược phẩm Đông y...

- Ngành nông nghiệp: Nhập khẩu ồ ạt thực phẩm, hóa chất, giống vật nuôi, cây trồng, phân bón, thuốc bảo vệ thực vật, máy móc nông cụ từ Trung Quốc...Nguy hiểm hơn là chúng vin vào lý do xuất khẩu lúa gạo gặp khó khăn nên sẽ giảm lại diện tích đất canh tác nông nghiệp để chuyển đổi sang mục đích khác mà chắc chắn sẽ là việc rước dân Trung Quốc vào các diện tích đất này...

- Ngành tài nguyên môi trường: Thả cửa cho người Trung Quốc, dân Trung Quốc núp bóng gian thương Việt mua lại những vị trí đất đai xung yếu nhưng chúng nhắm mắt làm ngơ, tài nguyên khoáng sản chảy sang Trung Quốc ồ ạt nhưng chúng cứ mặc...

- Ngành xây dựng: Hàng loạt công trình xây dựng núp bóng Tàu, các nhà thầu xây dựng kém chất lượng của Trung Quốc vẫn ăn nên làm ra và ngày càng thâu tóm thị trường...

- Ngành lao động thương binh và xã hội: Dân trong nước phải đi tha hương, ở đợ khắp năm châu, tình trạng thất nghiệp tăng cao nhưng lao động phổ thông lại đầy rẫy trên nước Việt...

- Ngành tài chính - Ngân hàng: Bất lực trước vấn nạn tiền giả, hóa đơn giả từ Trung Quốc, các doanh nghiệp Trung Quốc tha hồ lách luật, miễn thuế, giảm thuế, gian lận thương mại...
.....

Tóm lại, cộng sản Việt Nam đã thực sự là chi bộ đảng của Bắc Kinh, âm mưu sáp nhập Việt Nam vào Trung Quốc được trung tá bát lộ quan Hồ Quang - Hồ Chí Minh đã được bọn con hoang Việt gian trong đảng cộng sản thực hiện quyết liệt như để làm theo di chúc của hắn ta./.
Tran Hung.

alt

Thứ Tư, 30 tháng 5, 2018

CTNgười dân VN vô cảm, hèn nhát, trách nhiNgười dân VN vô cảm, hèn nhát, trách nhiệm thuộc về ai nước nếu mất?ệm thuộc về ai nước nếu mất?




Một bài viết rất có ý nghĩa, cảm động, thật tình, và quý hiếm. 

Chúng tôi xin góp ý: 

HN hỏi: Người dân VN vô cảm, hèn nhát, trách nhiệm thuộc về ai nước nếu mất?

GH tôi xin trả lời ngay là "Thiên chúa giáo" có trách nhiệm này.

Tại sao? 

Tại vì chính họ đã là thủ phạm tạo ra các giai đoạn thời kỳ nội chiến, mất nước cho đến ngày nay. 

1. Thiên chúa giáo chỉ là đảng chính trị toàn cầu có chủ nghĩa thần quyền chỉ phục vụ cho quyền lợi của bọn tham quyền quốc tế. Trong đó, người Việtnam đã vô tình bị chúng lợi dụng cho đến ngày nay. Tùy thời cuộc, thế yếu mạnh của TCG tại VN. Nhưng nó là cái họa "gốc" mà tôi nói đến. 
2. Còn cái thân của họa vô cảm, hèn nhất, chẳng qua là vì chia rẻ dân tộc, mà nó cũng lại xuất phát từ khi cái thời kỳ Thiên chúa giáo, nói thẳng là gốc Công giáo bị Pháp lợi dụng đem quân vào, rồi Pháp chia VN ra ba miền cho dân tộc đánh nhau, hoặc bị trị. Rồi kéo đến thời kỳ Pháp bỏ đi, thì cũng chính Công giáo đã ủng hộ cho Hồ Chí Minh cướp chính quyền vì mưu đồ Thiên Chúa giáo Vatican muốn lợi dụng một thế lực Việt minh bù nhìn cho lợi ích Thiên chúa giáo. Chính vì Việt Minh tanh ranh hơn, có kinh nghiệm tinh hoa dân tộc hơn.. Nên số Thiên chúa giáo trong Việt Minh lần lượt bị thất bại và từ đó họ mới có sự kiện BKCDC 54 và đưa đến cái họa diệt vong chiến tranh Nam Bắc 1954 đến 1975 ngót 20 năm tiếp tục cái họa Công giáo. CHo đến sau 1975, tại hải ngoại lần nữa, chủ trương "chống cộng" đại đa phần cũng từ bọn TCG cầm đầu ý thức "chống cộng" này đưa đến thảm bại chia rẻ dân tộc, hải ngoại và VC không thể nào thống nhất được mặt trận kinh tế khoa học đầu tư của Việt Kiều, và dân hải ngoại cũng lo sợ (do tuyên truyền chống cộng và nổi sợ VC) đưa đến thảm họa mà ta không có lực độc lập kinh tế như Do thái chiếm ba chủ các công đoàn, công ty quốc tế. Hậu quả là VC hoàn toàn lệ thuộc vào TC sâu đậm hơn. Nói cho gọn là nhìn vào HĐ Geneva, HĐ Paris.. qua tất cả tiến trình này, không ai còn tin tưởng vào "Thống nhất dân tộc", ngay cả VC cũng không tin. 

HĐ Geneva, chính bọn Thiên chúa giáo xé nó. Lập ra bộ máy chiến tranh VNCH và chia cắt VN vĩnh viễn chứ không phải Việt Minh VIệt Cộng gây ra.
HĐ Paris, Quốc tế bị ép vào bàn tròn thương thuyết với VC. VNCH không có giá trị gì cả, toàn thể HĐ Paris để tái chứng minh giá trị HĐ Geneva mà HK đã vô tình hay cố ý trúng kế của bọn Thiên chúa giáo Vatican nên mới dùng tới cái VNCH chỉ để phục vụ cho quyền lợi thiểu số Công giáo mà làm cả dân tộc yếu đi. 

Nguyễn Văn Thiệu xé bỏ HĐ Paris qua các thủ đoạn chiếm đất và ép VC ra tay tấn công lần chót. Những sử liệu này, đám VNCH quân phiệt hoàn toàn ém nhẹm, VC không dạy tôi cái gì, không tuyên truyền cho tôi, mà tôi nghiên cứu từ các nguồn CIA và tài liệu sử học đa chiều rồi so sánh theo tính pháp Khoa học. 

3. Tôi xin tóm tắt thế này: 

Đúng, "Chúng ta hãy Ôn cố tri tân"! 

Đúng vậy, và trong tất cả các phong trào yêu nước, cứu nước đó, ta thấy rõ Hai phe, (và không bao giờ có VC):

PHe thứ nhất là phe chính nghĩa. Phe này bị Pháp bắt chặt đầu, thủ tiêu, phe này toàn là người không theo Thiên chúa giáo.

Phe thứ hai là phe Việt gian. Phe này tiếp tay cho Pháp chỉ điểm, làm chính quyền bù nhìn và lạm dụng quyền lực của PHáp để đàn áp dân. Đại đa phần toàn là người theo Thiên chúa giáo. 

Như vậy, cái họa Công giáo mới là chính làm cho dân tộc ra nông nổi hôm nay. 

Lý do là VC thừa biết các điểm tôi nói trên, nên họ chiếm toàn bộ sinh hoạt chính trị. 

Nhưng các vị nên nhớ rằng "Chính quyền XHCNVN" trong luật "đa đảng" là họ có tuân thủ quốc tế, có rõ ràng là nói đến Nếu ai muốn làm chính trị, lập đảng thì phải làm giấy tờ đúng theo pháp luật. 

Tại các quốc gia trên thế giới tự do dân chủ cũng phải tuân thủ như vậy. 
Đằng này, lại tiếp tục các tiếng nói "chống cộng" toàn là đám Thiên chúa giáo. Trong khi có biết bao nhiêu thành phần yêu nước. Nhưng rồi họ cũng bị đám Thiên chúa giáo ra chiêu kết nạp, và hậu quả đưa đến là số "các nhà dân chủ" này không còn độc lập, mà trở thành bị rơi vào phe "phi chính nghĩa" Việt gian phục vụ "chống cộng" theo chủ trương (chủ nghĩa) thần quyền chứ không còn là phục vụ dân tộc. 



Hôm nay, tôi thấy rằng, không có phong trào "sĩ phu" nào có thể hơn Giao Điểm. Họ là tập hợp còn xót lại lại từ các thời chống Pháp. 
      
Giác Hạnh 
Kính nhờ các vi hữu chia sẻ bài góp ý này của tôi vào các điễn đàn, vì nhiều diễn đàn này họ sợ tiếng nói của tôi còn hơn VC sợ những người "chống cộng". 

On Wednesday, May 30, 2018, 8:01:14 AM AKDT, Gia Cat giacat54@yahoo.com [ChinhNghiaViet] <ChinhNghiaViet@yahoogroups.com> wrote:




Lại thêm một thằng vừa MÙ vừa NGU viết lách tào lao.
Lạ nhỉ cái gì cũng hay cũng tốt  hơn  cộng sản nhưng vừa mới mất Ban Mê Thuột là cả triều đình  rùng rùng tháo chạy bỏ mặc quốc dân chịu trận cho cộng sản hành hạ và miệt thị là "ngụy dân"
Nếu xã hội VNCH quả thực tốt đẹp như  tác giả viết. 
Việt Cộng không thể chiếm được miền Nam. Phải nhận thức thật đứng đắn và viết đúng sự thật, thì con cháu mới có thể tin được. 

----- Forwarded Message -----
From: 'Patrick Willay' pwillay@orange.fr [ChinhNghiaViet] <ChinhNghiaViet@yahoogroups.com>
Sent: Wednesday, May 30, 2018, 9:05:03 AM EDT
Subject: [ChinhNghiaViet] Fw: Người dân VN vô cảm, hèn nhát, trách nhiệm thuộc về ai nước nếu mất?



Các vị đang sống ở nơi bình yên, nhưng cũng đừng vì thế mà mê mải an vui tự tại, không để tâm đến tình trạng dầu sôi lửa bỏng trong nước. Một năm, mười năm với quý vị không là gì, nhưng với người đang bị gông cùm xiềng xích CS thì một ngày dài bằng cả trăm năm, “nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại”, xin các vị hiểu cho!

 

 

Người dân VN vô cảm, hèn nhát, trách nhiệm thuộc về ai nước nếu mất?

Tình hình chung và ý thức của người dân 
Trước tình thế dầu sôi lửa bỏng, đất nước sắp mất về tay giặc Tàu phương Bắc, mà đa số người dân VN, từ trí thức đến giới bình dân, từ đạo đến đời, thờ ơ lãnh đạm như không biết gì, hoặc có biết mà vẫn trơ trơ không nhúc nhích! Hoặc vì họ mải mê lo miếng cơm manh áo, hoặc họ không quan tâm, hay có quan tâm nhưng chẳng biết mình phải làm gì, do sợ “đụng chạm” đến nhà cầm quyền, sợ bị bắt bớ hay gây khó khăn cho công việc làm ăn!
Các vị lãnh đạo các tôn giáo thì cũng vin cớ “tu hành không lo việc chính trị” mà bỏ mặc thời cuộc nhiễu nhương cho “người đời”! Chùa nào, nhà thờ, dòng tu nào bị nhà nước lấy thì những vị trụ trì tại đó tự lo! Giới trí thức cũng tìm sự yên ổn cho riêng mình, chỉ còn lại chí ít người có tâm mới còn gắn bó với dân nước đôi phần!
Nhiều người dân thì sớm tối lo làm ăn sinh sống, thậm chí còn tiếp tay với bọn giặc xâm lăng để đầu độc dân tộc Việt bằng cách buôn bán hàng hóa độc hại của Tàu cộng vì lợi nhuận, dù họ biết rất rõ! Còn những người ở miền quê, những người không có cơ hội tiếp cận với những nguồn tin tức “lề dân” thì càng mù tịt về thời sự!
Thật đau lòng! Sự thể như thế này vì đâu? Ai là người có trách nhiệm? Và chúng ta phải làm gì? Đó là những vấn nạn phải giải quyết gấp rút, nếu chúng ta không muốn bị mất nước và làm nô lệ Tàu trong chỉ một năm tới!
Tại sao nhiều người VN bây giờ mê muội và hèn nhát? 
Ý thức về lòng yêu nước, trách nhiệm với non sông, với thế hệ tương lai, và bổn phận bảo vệ tổ quốc, đồng bào, tôn giáo…, chỉ có được do một nền giáo dục đúng đắn đem lại. Nhưng đã gần 80 năm ở miền Bắc và 43 năm ở miền Nam, bao thế hệ già trẻ chúng ta bị CS tuyên truyền nhôì nhét cho về chủ thuyết tam vô: vô tổ quốc, vô gia đình, vô tôn giáo, thậm chí còn tiêu diệt lòng yêu nước, để quảng bá chủ nghĩa “quốc tế vô sản”. Tà quyền CSVN hiện đang bán nước cho Tàu cộng, họ đã dùng thủ đoạn tuyên truyền man trá và áp đặt, nào VN với Tàu là “tình đồng chí môi hở răng lạnh”, nào “4 tốt 16 chữ vàng”, nào là “chống Tàu không tốt”…! Nhiều người dân đã phản kháng kịch liệt những luận điệu bán nước thô bỉ này, nhưng kẻ cầm quyền đã dùng bạo lực, nhà tù, giết chóc, khủng bố, đối với những người có tinh thần yêu nước và dấn thân phục vụ! Hiện có hàng trăm hàng ngàn tù nhân lương tâm, tù nhân chính trị, là những người bất đồng chính kiến với tà quyền, chống Tàu để bảo vệ đất nước, khiến đã làm tan biến hết tình yêu tổ quốc thiêng liêng cao đẹp trong lòng người dân! Nền giáo dục vô đạo của CS đã gieo rắc tính ích kỷ, tham lợi, cùng với việc họ tạo nên cảnh đói nghèo tràn lan, khiến đại đa số người VN bây giờ trở nên hèn nhát và vô cảm, chỉ biết lo cơm áo gạo tiền, lo nhà cửa xe cộ, lo sống hưởng thụ mà không còn biết đến trách nhiệm với quốc gia xã hội! Còn nền giáo dục đầy nhân bản của miền Nam trước 1975 thì đã nhạt nhòa với thời gian, nhiều người cũ đã bỏ nước ra đi, kẻ ở lại thì già yếu, người trẻ sinh ra sau khi mất nước thì bị CS nhồi nhét cho những tư tưởng vô thần duy vật, và ảo tưởng rằng chế độ CS là ưu việt, là “thiên đường trần gian”, nên trở thành u mê chẳng khác dân Bắc Hàn, cứ tưởng mình đang sống hạnh phúc nhất thế giới!
Tóm lại, do sự bị bưng bít và tuyên truyền xảo trá, do nghèo đói ít học, do không được giáo dục những giá trị đạo đức như lòng yêu thương vị tha, tinh thần trách nhiệm, lý tưởng cao đẹp, và do sợ hãi quá mức, mà dân VN ngày nay mới ra đê hèn vô cảm như vậy!
Các “trí thức XHCN” cũng chỉ được học một ít kiến thức què quặt phiến diện, chứ có bao giờ họ được trau dồi về nhân cách, nhân bản, đạo đức, nghĩa khí, sự hướng thượng! Ngay cả giới tu hành trong chế độ CS cũng được đào tạo trong khuôn khổ giáo dục đó! Nếu không có một tâm hồn cao thượng khác thường, thì họ cũng sẽ trở thành những người hèn yếu, thiếu trách nhiệm, thích an thân thủ phận, thậm chí ích kỷ chỉ biết mình, chỉ lo cho giáo xứ, chùa chiền của mình.. Nếu có dịp tìm hiểu, chúng ta sẽ giật mình khi thấy động lực tu hành của không ít người, họ chọn đi tu như một nghề để kiếm sống, và để có được một vị thế cao trọng hơn những người khác! Với động lực đó, họ sẽ không dám dấn thân vì sợ vuột mất cái địa vị và quyền lợi đang có! Thật đau lòng khi phải nói lên thực trạng này, vì chúng ta cũng là người có tín ngưỡng, mà phải nhìn thấy sự sa sút đạo đức ở những người dẫn đường cho mình! Bởi thế cũng không lạ khi xã hội xuống dốc, với lối sống vị kỷ hẹp hòi, kém cỏi về tâm hồn, và vô cảm trước cái khổ của bao người cũng như của đất nước! Tại sao thời trước năm 1975 tại miền Nam, dù nhiều người học cũng ít, nhưng họ có lý tưởng lớn, nghĩa khí cao? Đó là nhờ một nền giáo dục đầy nhân bản và tâm linh, từ gia đình đến học đường đều cố gieo rắc tình thương yêu, ý thức trách nhiệm và lòng bao dung. Trong xã hội bây giờ muốn tìm tiến sĩ, giáo sư thì nhiều như rác, nhưng muốn kiếm một người có trách nhiệm cao, có lòng quảng đại bao dung và hiến thân cho đời thì rất hy hữu hiếm hoi, và trước mắt đa số quần chúng, họ bị coi như những kẻ dở hơi, khờ dại, ăn cơm nhà vác ngà voi! Cá nhân chủ nghĩa phổ biến đến độ khó mà có sự đoàn kết nhất tâm lo việc chung, ở cộng đồng người trong nước cũng như ngoài nước! Ai cũng chỉ có cái TÔI là số một, nếu hòa mình với mọi người thì sợ mình mất nổi, mất lợi, mất tiếng! Thời xưa nếu có biến loạn thì toàn dân nổi lên đồng tâm chống giặc để bảo vệ làng xóm, quê hương, còn ngày nay giặc đã vào nhà, đang cỡi cổ đè đầu, đang đem cả nước cả dân đi bán cho Tàu làm nô lệ, thì mọi người cúi đầu cam chịu, hay ngồi yên chờ vào rọ, hoặc thấy chưa ảnh hưởng tới mình thì thây kệ! Ôi! Thật khốn cho đất nước, và thật nhục cho dân tộc VN ta!
Nhận định về những cá nhân, nhóm, tổ chức làm “cách mạng” hiện nay 
Trước tình thế sĩ phu què cụt, anh hùng vắng bóng, dân chúng u mê yếu hèn, và các tôn giáo vô trách nhiệm, thì nước mất nhà tan là chuyện phải đến! Cũng còn chút may mắn, là còn có những người không thể ngồi yên trước cảnh xã hội vô pháp, nhiễu nhương, và nô lệ gần kề, nên họ đã lên tiếng. Đó là những cá nhân “tự phát” ở cả trong và ngoài nước, lên tiếng về những bất công, nghịch lý cũng như cảnh giác cho dân việc bán nước của tập đoàn cầm quyền CS, và đưa những tin tức thời sự nóng bỏng để cảnh tỉnh sự u mê của người dân, sự ngủ quên của tôn giáo và trí thức, bằng những livestreams của cá nhân hay của nhóm! Nhiều người đầy thành tâm nhiệt huyết, nhưng cũng lẫn lộn xen vào những kẻ muốn lợi dụng việc nước để tô điểm, giới thiệu, phô trương cá nhân, từ những lối phục sức, những cách nói năng phản cảm!
Nhưng nếu chỉ với tư cách cá nhân thì những người thiện chí này sẽ làm được gì, nếu họ không quy tụ lại, hợp quần để gây sức mạnh, và thành một khối duy nhất, có một người tài ba lãnh đạo, theo một đường lối chung thống nhất? Cá nhân tự phát thì sẽ dễ dẫn đến sai lầm vì trăm người trăm ý, ai thích sao nói vậy, ai muốn gì làm nấy, dù họ có đầy thiện chí, nhưng không được hướng dẫn và phân công phân nhiệm bởi một lãnh đạo có tài, đức. Thậm chí có người dùng lời chửi bới khiếm nhã làm vũ khí chống cộng, hoặc dùng những lời trù ẻo, tụng niệm mà văng tục, hỏi thần thánh nào nghe nổi họ và theo ý của họ mà tiêu diệt cái ác, kẻ bạo tàn? “Khai dân trí” hay “u mê hóa dân trí”, mà kéo lôi dân tin vào những lời trù dập rủa thả để CS sẽ bị triệt tiêu sao?! Có người đưa cái tôi lên làm tâm điểm bất khả xâm phạm, ai mà dám “xúc phạm” thì sẽ… biết tay, sẽ lãnh hậu quả! Họ không nhận ra rằng hình thức đó sẽ rất phản cảm, chỉ làm thiệt hại cho các phong trào tranh đấu, và làm giảm giá trị của cá nhân họ! Nếu có lôi cuốn được người nghe, thì chỉ là một số người bình dân đang quá khổ đau bức xúc, cho họ cơ hội xả stress, chứ không thể làm một cuộc đổi thay đất nước! Không ai đi làm cách mạng bằng cách xưng cái tôi độc tôn của mình ra mà lôi kéo thuyết phục được người cùng chí hướng! Không một cuộc cách mạng nào phải dùng đến những câu nói thô tục bẩn thỉu mới đạt được mục tiêu! Cũng không có “nhà cách mạng” nào phải ăn mặc hở hang khoe thân mình khi nói chuyện với công chúng, để kêu gọi lòng yêu nước thương nòi! Làm như thế vô tình hạ thấp giá trị công việc ta làm, biến việc quốc gia đại sự thành chuyện tư riêng, và không khỏi khiếm lễ với người nghe mình! Những người muốn làm chính trị vì ái quốc, hãy nhìn xem gương của những người đi trước, gần nhất với chúng ta như Cô Giang, Cô Bắc là những thành viên của Việt Nam Quốc Dân Đảng do Nguyễn Thái Học lãnh đạo, những vị nữ anh hùng này đã vì nước quên thân mình, lau phấn son đi tô điểm sơn hà, sánh vai cùng nam nhi bôn ba mà cứu quốc!
Nói thế không có nghĩa là chúng ta không trân trọng những cá nhân tham gia việc nước theo lòng tự nguyện, nhưng chỉ xin các vị hãy điều chỉnh một chút phong cách nói nang cử chỉ và trang phục của mình khi làm livestream, nếu quý vị muốn được kính trọng. Trong công cuộc chung, cũng rất cần có sự góp mặt của những nhà ái quốc tự phát này, để “trăm hoa đua nở”, trăm bàn tay cùng khuấy động một sự yên tĩnh đáng sợ, như trong đêm trường tịch mịch, của tình thế nguy nan hiện nay!
Ngoài ra, cũng không thể quên nhắc đến những tinh hoa, những con yêu của đất nước, là những người trẻ có nghĩa khí, đầy lòng ái quốc và can đảm dấn thân, nhưng họ chưa hội đủ điều kiện về tuổi tác, về kinh nghiệm đấu tranh, về khả năng lãnh đạo và tổ chức, nếu họ chỉ một thân một mình, hay chỉ là một nhóm nhỏ nhoi! Ai ai cũng phải xót xa rơi lệ khi nhìn thấy em Nguyễn Viết Dũng một mình giơ cao ngọn cờ vàng, chụp lấy hình Dinh Độc Lập, hay dừng bên đường bờ kênh Hoàng Sa để hô lên những ước nguyện tâm huyết của mình, rồi chụp hình tung lên mạng! Ai mà không động lòng và hận tủi, khi thấy Hoàng Đức Bình với thân hình gầy yếu mỏng manh, bị bọn CA CS lôi ra khỏi xe và bắt đi hành hạ, chỉ vì em lên tiếng cùng với giáo dân Hà Tĩnh để phản đối Formosa xả độc! Ai có thể cầm lòng được khi nhìn Mẹ Nấm và hai con nhỏ đơn độc trên bãi biển, mẹ con đều dương biểu ngữ “HS-TS-VN!”, “Formosa cút khỏi VN”, hay Trần Thị Nga tay ôm ba đứa con nhỏ mà đi tranh đấu cho công lý tự do thay cho toàn dân, thay cho cả những nhà trí thức, và cả những vị lãnh đạo các tôn giáo mang danh là cứu đời! Họ là những người sẵn sàng hy sinh thân mình để mong tìm tự do, công lý cho tổ quốc, cho dân tộc, nhưng họ không thể làm nổi một mùa xuân, với những cánh én đơn độc như vậy! Thử hỏi họ có quy tụ được sức mạnh của toàn dân để lật đổ bạo quyền, đánh tan quân xâm lăng và bảo vệ được đất nước không? Nếu như lòng dân muốn theo thì theo ai? Ai lãnh đạo? Vũ khí đâu? Dân phải làm gì? Khi nào làm? Làm thế nào? Và ai sẽ bảo vệ cho dân nếu bị bọn cầm quyền đàn áp tấn công?
Các tôn giáo, trí thức phải dấn thân, các tổ chức chính trị cần hợp lực để cứu quốc! 
Phân tích như thế để thấy sự thiếu vắng trầm trọng người lãnh đạo dân trong cuộc cách mạng cứu quốc này! Toàn dân đang mỏi mòn mong đợi ngày đêm, đến phải đổ lệ xót đau vì bặt hơi tăm cá những người tài đức và nhiệt thành dấn thân! Hỡi các vị anh hùng cứu quốc, các vị ở đâu, sao không ra mặt, lúa chín đầy đồng mà thợ gặt không có! Suy đi nghĩ lại, kẻ làm việc đó không ai ngoài các vị lãnh đạo các tôn giáo và giới trí thức. Thiên thời, địa lợi đã sẵn, hỡi những người dân cần, dân chờ, hãy can đảm mà xuất đầu lộ diện, kẻo khi dân đã mỏi mòn kiệt sức, thì các vị có vực dậy cũng không được! Chỉ sợ khi các vị xuất đầu lộ diện, thì không còn niềm tin trong dân chúng, và đất nước đã tan đi trong tay quân thù!
Các trí thức và các lãnh đạo tôn giáo cần phải được trang bị thêm một trái tim yêu thương, một lòng yêu nước, và một tinh thần quả cảm, một ý chí vững mạnh để dấn thân hành động. Và trước hết, các vị cần phải mở miệng, bất cứ ở nơi nào có thể, dù số người nghe ít hay nhiều, để nói cho dân về lịch sử haò hùng của dân tộc Việt, giảng dạy về lòng yêu nước và trách nhiệm của mọi công dân đối với tổ quốc, với giáo hội, xã hội, với tha nhân, cùng tình trạng nguy nan hiện tại. Chính các vị phải can đảm cất cao lời công chính, rao truyền sự thật, lẽ phải, nếu không thì VN bị mất nước, người dân bị nô lệ là không thể tránh khỏi!
Chúng ta hãy “ôn cố tri tân”, hãy nhìn về quá khứ để biết việc phải làm trong hiện tại. Thời Pháp thuộc, các phong trào tranh đấu dành độc lập đã rất rầm rộ khắp mọi miền đất nước, và họ biết phân chia trách nhiệm cho từng nhóm, như cụ Phan Chu Trinh đã lập phong trào Duy Tân để khai dân trí, nâng cao ý thức cho người dân hầu hỗ trợ cho những lực lượng phục quốc bằng vũ lực. Cụ Phan Bội Châu đã thành lập phong trào Đông Du để đưa nghĩa quân ra nước ngoài học hỏi và vận động cho những phong trào hành động bằng quân sự, chính trị ở trong nước. Ngoài ra còn có phong trào Đông Kinh Nghĩa Thục chuyên khơi dậy lòng yêu nước trong dân; nhóm Tự Lực Văn Đoàn thì dùng văn chương, tiểu thuyết, để nâng cao dân sinh dân trí… Tất cả những trí tuệ và sức lực của các nhà trí thức đều phối hợp quy tụ lại để chuẩn bị và hậu thuẫn cho những nhóm dùng quân sự như Việt Nam Quốc Dân Đảng của Nguyễn Thái Học, phong trào kháng chiến của Hoàng Hoa Thám (Đề Thám) và nhiều nhóm nghĩa quân khác. Than ôi! Khi trước đất nước lâm nguy thì có hàng triệu trí thức ra tay, sĩ phu cả nước cùng vùng dậy xua đuổi giặc mà bảo vệ non sông, còn giờ này nước mất nhà tan cận kề rồi, mà trí thức VN lại ngủ mê và vô trách nhiệm, để gánh nặng non sông cho tuổi trẻ như Phương Uyên, Nguyễn Viết Dũng, Hoàng Bình, hay cho những thiếu phụ trẻ bên mình còn hai ba đứa con nhỏ mà đi đấu tranh như chị Quỳnh, chị Nga, trong khi các đấng nam nhi “vai năm tấc rộng, thân mười thước cao” lại rúc trong xó nhà, hay la cà các quán xá, các trà đình tửu điếm mà say sưa, hỏi có thể như vậy được không? Các “đấng mày râu” là cha, là chồng, là chú, là cậu, là bạn trai, anh trai hoặc em trai…, có dám để cho kẻ “nữ nhi thường tình” thay mình gánh vác giang san, như Hoàng Thanh Trúc đang lưu vong tại Mỹ, đã được đức lang quân cho phép và ủng hộ cho cô chuẩn bị làm một cuộc “cách mạng khỏa thân” của phụ nữ, để kêu gọi mọi người cũng như quốc tế lưu tâm giúp VN thoát khỏi Tàu cộng! Người chồng đáng quý của cô là một người Mỹ, đã đọc một đoạn tâm thư tự xưng là “rể nước Việt”, trước cảnh đất nước bị lâm nguy, anh đã đồng lòng với vợ để cứu nguy đất nước bằng tất cả những gì họ có thể, kể cả phải đem tấm thân mà dâng hiến cho tổ quốc VN! Nếu việc này xảy ra, những đấng “rường cột quốc gia” là con ruột của Mẹ VN sẽ có dịp so sánh tinh thần trách nhiệm với con rể xứ lạ, và còn “đổi ngôi” với phụ nữ, thay vì “cát đằng núp bóng tùng quân”, thì bây giờ “tùng bách” núp bóng cát đằng!
Tại sao một nông dân chân lấm tay bùn như Cấn thị Thêu, lại dám một mình hiên ngang quát mắng bọn chó săn cướp đất của dân? Tại sao chỉ là một người phụ nữa ít học với hai đứa con còn tuổi ăn chơi, mà họ quy tụ được đông đảo đồng bào đến đầy nhà để cùng lên kế hoạch đấu tranh, trong khi các quý ông với đầy bằng cấp tiến sĩ, giáo sư thì miệng mở không ra, tay chân bất động, dùng “trí cao hiểu rộng” được bao thế hệ bồi đắp cho, chỉ để đi kiếm sống, mưu danh lợi nhỏ nhoi ích kỷ? Hỡi ôi VN tôi thời thế kỷ 21 văn minh tiến bộ là như vậy sao?! Xin hãy cho chúng tôi trở về với thời sơ khai lập quốc, để chúng tôi có những anh hùng, liệt nữ, để chúng tôi đi theo và tôn thờ, còn hơn phải sống với các đại gia, đại phu vô hồn vong bản hôm nay! Thế hệ này của chúng ta thật đúng là một thế hệ ăn tàn phá hại, và ăn cướp tương lai của các thế hệ mai sau, khi để lại cho con cháu một đất nước tan hoang với một đống nợ chất chồng, nhất là để cho nước VN phải xóa tên trên bản đồ thế giới!
Thiết nghĩ những livestreams của các cá nhân lấy tên là “khai dân trí”, thực ra chỉ là những thông tin về một vài sự việc xảy ra, kèm với lời bình phẩm của cá nhân, không thể đủ để khai mở trí tuệ cho dân, mà việc lớn lao này phải do giới trí thức, giới lãnh đạo tôn giáo! Muốn làm việc “khai dân trí” phải có mục tiêu, có bài bản, có trình tự, từ giáo dục nhân bản cho đến gáo dục tình tự dân tộc, lòng yêu nước, trách nhiệm với tha nhân, xã hội, với non sông nòi giống, và từ đó kích lên tinh thần quả cảm, dấn thân, hành động… Phải có cả một chương trình, có nhân sự đủ trình độ để thực hiện chương trình đó, và có phương tiện phổ biến các tin tức nóng sốt đến người dân.
Xin góp ý với các phong trào, tổ chức tranh đấu ở quốc nội cũng như quốc ngoại: thật thất vọng cho người dân chúng tôi, khi thấy các tổ chức chính trị lớn bé trong cũng như ngoài nước, ở hải ngoại còn có cả chính phủ lưu vong nọ hay lâm thời kia, mà người phát ngôn thì nói năng chưa chuyên nghiệp, chưa rõ ràng lưu loát, ai có khả năng gì thì dùng nấy, muốn nói gì tùy ý, người nghe không muốn nghe, thì làm sao quý vị thuyết phục được lòng dân? Lập được một chính phủ mà không có một tờ báo, một chương trình thông tin cho đại chúng, thì dân làm sao biết được các vị đang làm gì, định làm gì mà ủng hộ các vị? Khả năng ngôn ngữ, phương tiện thông tin thời nay là những mũi nhọn, là điều kiện tối thiết cho sự thành công, mà các vị còn không biết tận dụng thì đạt kết quả e khó khăn lắm, dù việc làm của các vị có tốt! Tại sao các vị không lấy kinh nghiệm từ CS, họ chỉ có lừa dối, không cần sự thật, không có lẽ phải, nhưng biết lạm dụng thông tin, ngôn ngữ mà họ lừa bịp, ru ngủ được hàng triệu người dân? Chúng ta có lẽ phải, sự thật, tại sao chúng ta lại thua CS? Chung quy là các vị thiếu những quân sư có tài!
Các phong trào yêu nước, tổ chức cách mạng… ở ngoại quốc xin hãy đoàn kết và thống nhất lại, cùng tìm một hướng đi, cùng có một con đường hành động, chứ không thể xẻ nhỏ thành năm bè bảy phái mà thành công được! Có quá nhiều nhóm, nhiều tổ chức thì người dân biết theo ai, bỏ ai? Xin quý vị hãy vì nước vì dân thật lòng, bằng cách kết hợp thành một khối, có một bộ đầu não tài giỏi làm tham mưu, cùng tìm ra một con đường, có chung một tiếng nói, và kết hợp với người trong nước.. Các vị thì giữ nhiệm vụ vận động quốc tế, thông tin và hỗ trợ cho trong nước, thêm kiến thức về luật pháp, khoa học, sáng kiến cho người trong nước, phân công phân nhiệm với trong nước để hành động, thì chắc chắn chúng ta sẽ thành công trong việc xóa bỏ CS và giải phóng đất nước, chống quân xâm lăng Tàu cộng. Nên bớt đi những buổi hội họp, phô diễn hình thức, nhất là những tỵ hiềm, đánh phá và phê phán nặng nề lẫn nhau, chỉ làm lợi cho kẻ thù, và kéo dài sự khổ đau của người dân trong nước. Các vị đang sống ở nơi bình yên, nhưng cũng đừng vì thế mà mê mải an vui tự tại, không để tâm đến tình trạng dầu sôi lửa bỏng trong nước. Một năm, mười năm với quý vị không là gì, nhưng với người đang bị gông cùm xiềng xích CS thì một ngày dài bằng cả trăm năm, “nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại”, xin các vị hiểu cho!
Xin cúi đầu tạ tội với Mẹ VN, vì chúng con đã không làm tròn được bổn phận của người con, trước tình thế nguy nan của Mẹ!

SL> Người anh hùng thầm lặng đã giúp thế giới tránh khỏi cuộc chiến tranh nguyên tử

Người anh hùng thầm lặng đã giúp thế giới tránh khỏi cuộc chiến tranh nguyên tử

See the source image
Vasili Alexandrovich Arkhipov.

andy
See the source image
See the source image
See the source image

Cách đây 56 năm, thế giới suýt bị hủy diệt vì chiến tranh nguyên tử giữa Mỹ và Liên Xô trong 13 ngày cân não căng thẳng từ cuộc khủng hoảng tên lửa Cuba. May mắn thay, có một người đã cứu vãn khỏi tình thế nguy hiểm ấy. Đó là người anh hùng thầm lặng Vasili Alexandrovich Arkhipov.
Để hiểu tầm quan trọng của quyết định ấy, chúng ta cần quay trở lại cuộc khủng hoảng tên lửa Cuba.
Mồi lửa nhen nhóm
Tháng 5/1962, Tổng Bí thư Liên Xô Nikita Khrushchev và Chủ tịch Cuba Fidel Castro đã đạt được thỏa thuận “bí mật” cho phép Liên Xô bắt đầu xây dựng các trận địa tên lửa ở Cuba, trong đó có tên lửa đạn đạo tầm trung và tầm xa mang đầu đạn nguyên tử.
Năm 1962, Liên Xô bắt đầu xây dựng lắp đặt tên lửa đạn đạo mang đầu đạn nguyên tử tại Cuba.
Vào thời điểm này, Mỹ có tên lửa nguyên tử ở Thổ Nhĩ Kỳ và Ý có thể tấn công Moscow trong vòng 16 phút sau khi được phóng. Liên Xô khi ấy dù có rất nhiều vũ khí nguyên tử hoàn toàn có khả năng hủy diệt các mục tiêu của đồng minh Mỹ trên khắp châu Âu, nhưng lại không có khả năng tiêu diệt các mục tiêu ở Mỹ. Vì vậy, Liên Xô cần phải có vũ khí nguyên tử ở Cuba, để lấy lại sự cân bằng trong Chiến tranh Lạnh.
Từ một bức ảnh do thám
Mùa thu năm 1962, một chiếc máy bay U-2 của Mỹ bay qua Cuba để tìm cách xác nhận thông tin tình báo về các trận địa tên lửa của Liên Xô ở San Cristobal (Cuba).
Ngày 14/10/1962, chiếc U-2 trở lại Mỹ đem theo hình ảnh xác thực các vị trí Liên Xô bí mật lắp đặt tên lửa đạn đạo tầm xa và tầm trung mang đầu đạn nguyên tử, cách bờ biển Florida của Mỹ chỉ khoảng 90 dặm. Một ngày sau, những bức ảnh này được đặt lên bàn làm việc của Tổng thống J.F. Kennedy.
Ngày 15/10/1962 được coi là ngày khởi đầu cho Cuộc khủng hoảng tên lửa nguyên tử nghiêm trọng nhất trong lịch sử, kéo dài 13 ngày vào đúng thời điểm cao trào trong Chiến tranh Lạnh, khiến tình hình thế giới trở nên vô cùng căng thẳng trước nguy cơ nổ ra một cuộc chiến tranh nguyên tử.
Ngày 22/10, Tổng thống Kennedy tuyên bố: “Vũ khí nguyên tử tên lửa đạn đạo có sức tàn phá khủng khiếp, bất kỳ việc triển khai đột ngột nào cũng có thể được coi là mối đe dọa nhất định đối với hòa bình thế giới … Tên lửa chiến lược của chúng ta chưa bao giờ được chuyển tới lãnh thổ của bất kỳ quốc gia nào dưới lớp vỏ choàng bí mật và dối trá”.
Hải quân Mỹ thực hiện chiến dịch kiểm soát nghiêm ngặt các vũ khí vận chuyển vào Cuba bằng đường biển. (Ảnh: learning-history.com)
Tổng thống Kennedy cũng công bố những hành động mà chính phủ Mỹ thực hiện để đáp trả việc triển khai vũ khí nguyên tử của Liên Xô tại Cuba, bao gồm “một chiến dịch kiểm soát nghiêm ngặt” tất cả các thiết bị quân sự chuyển tới Cuba bằng đường biển. Thuật ngữ “kiểm soát” để nhằm chỉ hành động “phong tỏa” của hải quân Mỹ, chặn mọi ngả đường dẫn vào bờ biển Cuba.
Ngày 24/10, Tổng thống Kennedy ra lệnh triển khai hàng trăm tàu chiến, bao gồm 4 tàu sân bay và nhiều máy bay tuần tra, máy bay săn tàu ngầm để phong tỏa bờ biển Cuba, đồng thời thông báo cho phía Liên Xô rằng, Mỹ sẽ thả bom chìm cảnh cáo nếu họ xác định đúng các tàu ngầm của Liên Xô và buộc tàu ngầm phải trồi lên mặt nước và quay trở về.
Có một điều mà Tổng thống Kennedy không biết được rằng, thời điểm đó Tổng bí thư Khrushchev đã gửi một biên đội tàu ngầm có trang bị vũ khí hạt nhân đang trên đường tới Cuba. Tất cả các tàu ngầm này đều được quyền tự quyết khai hỏa phóng ngư lôi nguyên tử nếu họ mất liên lạc với Moscow.
Đòn cân não
Ngày 1/10/1962, một đội gồm bốn tàu ngầm tấn công hạt nhân Foxtrot diesel di chuyển từ căn cứ Bắc Cực, gồm chiến hạm B-59, và ba tàu chị em, B-36, B-4 và B-130 thuộc Lữ đoàn tàu ngầm số 69 bí mật tìm đường băng qua hàng rào phong tỏa của tàu chiến Mỹ để tiếp cận Cuba.
Chỉ huy của nhóm tàu là thuyền trưởng Vasili Alexandrovich Arkhipov đi trên chiếc B-59 nhưng không chỉ huy nó. Thuyền trưởng của chiếc B-59 là Valentin Grigorievitch Savitsky. Ba trong bốn chiếc tàu ngầm ấy, chỉ cần sự đồng ý của chỉ huy tàu và sĩ quan chính trị là có quyền khởi động “vũ khí đặc biệt” trên tàu.
Tuy nhiên, trên chiếc B-59, cần phải có sự đồng ý của chỉ huy tàu, sĩ quan chính trị và “thuyền trưởng thứ hai”, Vasili Arkhipov. Thêm nữa, gần như không có thủy thủ nào biết trên tàu của họ mang theo một quả ngư lôi đầu đạn nguyên tử, có sức mạnh hủy diệt tương đương với quả bom nguyên tử thả xuống Hiroshima.
Không có thủy thủ nào trên B-59 biết trên tàu có vũ khí nguyên tử có sức hủy diệt như quả bom tại Hiroshima. (Ảnh: dailystar.co.uk)
Ngày 27/10/1962, trên hải phận quốc tế, lực lượng đặc nhiệm của tàu khu trục và máy bay tuần tra Mỹ đã phát hiện tàu ngầm B-59 khi nó đang nổi lên mặt nước để sạc ắc quy. Để tránh sự truy lùng của máy bay Mỹ, B-59 buộc phải lặn sâu xuống nước khi ắc quy chưa được nạp đầy.
Một cuộc vây lùng tàu B-59 với sự tham gia của 11 tàu khu trục Mỹ bắt đầu chiến dịch “quấy rối” bằng sóng siêu âm và thả bom chìm xung quanh chiếc B-59, như một dấu hiệu cho thấy đối phương muốn nó phải trồi lên mặt nước.
Lẩn trốn trong lòng đại dương, chịu áp lực bởi những quả bom chìm khiến tàu B-56 rung lắc dữ dội, bên trong nó là một trận chiến nảy lửa của đội ngũ cấp cao chỉ huy tàu, cùng thủy thủ đoàn hoàn toàn kiệt quệ vì căng thẳng và mệt mỏi.
Quan ngại là người Mỹ không hề biết mục tiêu họ đang truy kích dữ dội ấy là một tàu ngầm có mang theo đầu đạn nguyên tử và chỉ huy tàu B-59 khi ấy đang lưỡng lự: Liệu có khai hỏa?
Căng thẳng tột cùng
Trước sự bao vây của các chiến hạm Mỹ, tính tới thời điểm này, tàu B-59 đã lặn sâu dưới biển gần 4 tuần và gần 1 tuần mất liên lạc với Moscow, các thành viên trên tàu hầu như kiệt sức và không nhận thức được hoàn cảnh.
Điều quan trọng là B-59 được thiết kế để chịu được điều kiện băng giá của Bắc cực nhưng giờ lại phải chịu nhiệt độ quá nóng ở Đại Tây Dương. Vì hệ thống làm mát không được thiết kế cho vùng biển nhiệt đới nên khi nhiệt độ bên ngoài tàu lên tới hơn 30 độ C thì nhiệt độ trong tàu tăng tới 45 đến 60 độ C, mức CO2 đã trở nên nguy hiểm khiến nhiều thủy thủ bị ngất xỉu.
Độ ẩm cũng là một vấn đề nghiêm trọng, khẩu phần ăn bị cắt giảm và mỗi người chỉ được phép uống một ly nước mỗi ngày. Thủy thủ Anatoly Andreyev ghi trong nhật ký: “Ở đây, tình hình rất nghiêm trọng và ngày càng tồi tệ hơn, nhiều người bị bệnh, một số bị ngất xỉu, số khác bị phù nề. Không ai ngủ được trong cái nóng khủng khiếp và không khí ngột ngạt này. Hầu hết mọi người bị sốt phát ban”.
Việc chỉ huy tàu Savitsky ra lệnh cho B-59 lặn sâu hơn dưới đại dương để lẩn trốn khỏi sự truy lùng của tàu Mỹ đồng nghĩa với việc mọi liên lạc với bên ngoài đều bị cắt đứt. Họ không thể nghe được bất cứ phương tiện truyền thông nào của Mỹ, cũng như không nhận được bất cứ liên lạc nào từ Moscow.
Lần hiếm hoi B-59 nổi lên sạc ắc quy nhưng đã bị máy bay Mỹ phát hiện nên buộc phải lặn sâu xuống biển. (Ảnh: learning-history.com)
Thời điểm ấy, họ không biết được rằng hải quân Mỹ đã thông báo cho phía Liên Xô biết “Thủ tục xác định vị trí và Nhận dạng Tàu ngầm”, rằng phía Mỹ sẽ thả bom chìm loại nhỏ để báo hiệu cho tàu ngầm Liên Xô biết họ đã bị phát hiện và buộc phải nổi lên mặt nước trước khi Mỹ sử dụng loại bom chìm uy lực hơn. Thật không may, Moscow không thể truyền đạt thông tin này cho chiếc B-59 do nó lặn quá sâu dưới nước.
Sức công phá của bom chìm dù nhỏ nhưng vẫn làm hỏng cột ăng ten vô tuyến khiến thủy thủ tàu B-59 không liên lạc được với sở chỉ huy. Bởi vậy, các sĩ quan trên tàu ngầm không hề biết đến “Thủ tục xác định vị trí và nhận dạng tàu ngầm” mà Mỹ đã thông báo cho phía Liên Xô dẫn đến việc Mỹ quyết định gửi tín hiệu cảnh báo mạnh mẽ hơn bằng cách sử dụng loại bom uy lực hơn.
Vadim Pavlovich Orlov, một sĩ quan tình báo truyền thông trên tàu B-59 đã mô tả về bom chìm nổ ngay bên cạnh thân tàu như sau: “Nó giống như bạn đang ngồi trong một thùng kim loại, mà ai đó liên tục nổ mìn bằng búa tạ”.
Trong không gian chật hẹp với nhiệt độ tăng lên tới mức cực điểm 60 độ C, những thành viên trên tàu B-59 đã trải qua những thời khắc không khác gì địa ngục. Anatoly Andreev viết trong thư gửi cho vợ: “Bốn ngày qua, bọn anh lặn sâu dưới nước…. Tưởng chừng như đầu nổ tung vì không khí ngột ngạt trên tàu…. Hôm nay, ba thủy thủ bị ngất xỉu vì quá nóng… Máy lọc không khí chạy ì ạch, hàm lượng CO2 đang gia tăng và trữ lượng điện đang giảm xuống mức thấp nhất. Những thủy thủ hết ca trực thì ngồi yên bất động, mắt nhìn vào hư không… Nhiệt độ trên tàu lúc nào cũng duy trì liên tục trên 50 độ C”.
Hải quân Mỹ thả bom chìm buộc tàu ngầm B-59 phải nổi lên mặt nước. (Ảnh:hague6185.wordpress.com)
Lúc này, sự căng thẳng bao trùm toàn bộ thành viên. Andreyev viết về chỉ tàu Savitsky như sau: “Điều tồi tệ nhất là tinh thần của chỉ huy tàu căng như dây đàn. Ông la mắng mọi người và hành hạ bản thân mà không nhận ra rằng nên tiết kiệm sức lực của chính mình và của những thành viên khác, nếu không sẽ không thể kéo dài lâu. Ông ấy trở nên hoang tưởng, lo sợ mọi thứ và điều đáng ngại nhất là những hành động bộc phát của ông.”
Chỉ huy tàu Valentin Savitsky đang ở trong tâm trạng lo lắng, kiệt sức, thiếu thông tin trong suốt chuyến đi kéo dài cả tháng trời dưới biển. Ông cho rằng trên mặt đất đã xảy ra chiến tranh hạt nhân và nghĩ tới khả năng phóng ngư lôi đầu đạn hạt nhân. Theo chỉ thị từ trước, trong trường hợp mất liên lạc với mặt đất, tàu ngầm có quyền phóng ngư lôi mang theo tên lửa hạt nhân nếu cả ba người có thẩm quyền trên tàu đều đồng ý.
Sau nhiều giờ bị tra tấn vì bom chìm và nguồn oxy dần cạn kiệt, chỉ huy tàu Savitsky “hoàn toàn kiệt sức” và “trở nên giận dữ” sau khi không liên lạc được với Moscow. Savitsky hét: “Có lẽ cuộc chiến đã bắt đầu ở trên đó, trong khi chúng ta đang nhào lộn ở đây! Chúng ta sẽ nổ chúng ngay bây giờ! Chúng ta sẽ chết, nhưng chúng ta sẽ đánh chìm tất cả – chúng ta sẽ không làm ô nhục Hải quân!”.
Và ông ra lệnh cho thứ “vũ khí đặc biệt” sẵn sàng vào bệ phóng hướng tới mục tiêu USS Randolph – tàu sân bay khổng lồ đang dẫn đầu lực lượng đặc nhiệm Hoa Kỳ vây lùng B-59.
Với cái đầu nóng của mình, hẳn thứ vũ khí đặc biệt ấy theo lệnh của Savitsky sẽ dễ dàng làm bốc hơi tàu sân bay Mỹ cùng các tàu khu trục đang hộ tống nó, và Mỹ có thể phản ứng lại bằng bom hạt nhân phá tàu ngầm. Điều đó có thể, như nhà văn Nga nổi tiếng Svetlana Savranskaya viết, sẽ “khởi đầu một chuỗi những sự phát sinh vô ý, dẫn đến hậu quả thảm khốc cho loài người”.
Sĩ quan chính trị Ivan Semonovich Maslennikov trên chiếc B-59 cũng đồng tình với chỉ huy tàu Savitsky. 11 tàu khu trục của Mỹ đang lởn vởn gần đó không ngờ rằng suýt chút nữa, chúng trở thành mục tiêu của “thứ vũ khí hủy diệt” trên con tàu B-59 cùng quẫn ấy.
Người hùng xuất hiện
May mắn thay, một người thứ ba đã mạnh mẽ phủ quyết quyền khai hỏa của chỉ huy tàu Savitsky và sĩ quan chính trị Maslennikov. Đó chính là vị chỉ huy thứ hai trên chiếc B-59 – Vasili Arkhipov.
Vasili Arkhipov đã kịch liệt phản đối, lập luận rằng trong một thời gian dài, vì không có mệnh lệnh nào truyền từ Matxcova nên một hành động quyết liệt như vậy là không thích hợp.
Vasili Arkhipov đã mạnh mẽ phủ quyết quyền khai hỏa vũ khí nguyên tử của chỉ huy tàu B-59. (Ảnh: alchetron.com)
34 tuổi, điềm tĩnh và khiêm nhường, người ta không biết làm thế nào mà Vasili Arkhipov có thể bình tĩnh thuyết phục người đồng nghiệp – chỉ huy tàu Savitsky đang điên cuồng và sở hữu một lá phiếu ủng hộ. Không ai biết chính xác, nhưng theo lời kể của các nhân chứng, đã có một cuộc đối đầu căng thẳng giữa 3 người cấp cao trên tàu B-59 khi ấy.
Cuộc tranh luận giữa chỉ huy tàu Savitsky và Vasili Arkhipov diễn ra khi nhiệt độ trong tàu ngày một tăng cao. Vasili Arkhipov vẫn giữ được vẻ lạnh lùng, bình tĩnh của mình để lập luận với viên chỉ huy rằng, B-59 không gặp nguy hiểm và đó không phải là một cuộc tấn công.
“Người Mỹ thả bom chìm bên trái, bên phải mạn tàu và luôn luôn tắt mục tiêu, đó là những tín hiệu mà người Mỹ muốn gửi tới tàu B-59 rằng, chúng tôi biết các vị đang ở đó. Hãy xác nhận và nổi lên mặt nước để nói chuyện. Chúng tôi không có ý định gây thiệt hại cho con tàu”, Arkhipov lập luận.
Ngày 27/10/1962, tên lửa không khai hỏa mà thay vào đó, B-59 từ từ nổi lên mặt nước trong tình trạng kiệt quệ mọi thứ. Nó từ chối sự trợ giúp của các tàu khu trục Mỹ, xoay lưng về phía Cuba và hướng về phía bắc trở về Liên Xô, nơi nó được chào đón một cách đáng quan ngại.
Khi B-59 trở về, thủy thủ đoàn đã gặp phải sự ghẻ lạnh thờ ơ. Dưới con mắt của những lãnh đạo cấp cao Xô Viết khi ấy, hành động quay đầu trở về của B-59 được cho là hành động đầu hàng người Mỹ và họ chẳng khác gì những kẻ tội đồ. Một đô đốc Liên Xô khi ấy từng nói: “Sẽ tốt hơn nếu các vị chìm cùng tàu của mình”.
Người Mỹ không lên tàu, không kiểm tra, vì vậy Hải quân Hoa Kỳ không thể ngờ rằng, B-59 sở hữu vũ khí hạt nhân cho tới khoảng nửa thế kỷ sau, khi các cựu chiến binh gặp nhau tại một cuộc hội ngộ kỷ niệm 50 năm sự kiện đó vào năm 2012.
Vai trò của Vasili Arkhipov trong việc cứu thế giới thoát khỏi một cuộc chiến tranh nguyên tử vẫn là một bí mật cho đến tận khi ông qua đời vào năm 1998. Và với thế giới, ông có lẽ là một trong những người anh hùng vô danh của thời đại.
Quyết định hủy bỏ ngòi nổ cận kề cuộc chiến tranh thế giới thứ ba đã không được thực hiện tại điện Kremlin hay Bạch Ốc  , mà trong phòng điều khiển của một chiếc tàu ngầm đang trong lằn răn của việc khai hỏa vũ khí hủy diệt.
Quyết định hủy bỏ ngòi nổ chiến tranh nguyên tử không phải ởTổng thống Mỹ Kennedy hay Tổng bí thư Liên Xô Khrushchev. (Ảnh: AP)
Như Thomas Blanton,  Giám đốc Cục Lưu trữ An ninh Quốc gia Hoa Kỳ phát biểu vào năm 2002: “Vasili Arkhipov từ chối tuân lệnh chỉ huy tàu ngầm và dám đối mặt với những thách thức từ cuộc đối đầu của mình. Chúng ta nên cảm ơn vì sự bất tuân đó”.
Thế giới hỗn loạn vẫn còn tồn tại một số quốc gia vẫn đang tiếp tục coi việc phát triển vũ khí nguyên tử  như sự sống còn của thể chế mà Bắc Hàn là một ví dụ điển hình. Xử lý nguyên tử , sử dụng nguyên tử , hay không sử dụng chúng đòi hỏi sự thận trọng và bình tĩnh cao độ.
Xuân Trường