Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2018

***CT> Nhớ Lại Ngày Quốc Hận 30 tháng 4 năm 1975 Bác sĩ Nguyễn Tiến Cảnh

Nhớ Lại Ngày Quốc Hận 30 tháng 4 năm 1975

Thời gian đi quá nhanh. Như vó câu qua cửa sổ. Thấm thoát từ ngày miền Nam rơi vào tay cộng sản miền Bắc, Việt Nam thống nhất thành XHCN đến nay đã 43 năm. Gần một nửa thế kỷ. Một đời người.
Viết về ngày 30-4 thì có nhiếu điều phải viết. Cả người ngoại quốc lẫn người Việt mình, trong cũng như ngoài nước, bên thắng cuộc cũng như bên thua cuộc đều đã viết. Nhiều lắm! Hỷ nộ ái ố, hay dở đều có cả. Khía cạnh nào cũng làm người đọc phải nửa khóc nửa cười, thương cho quê hương mình sao mà nhiều gian truân cợ cực thế. Vì ai nên nỗi? Chúng ta nhất là giới trẻ phải làm gì cho đất nước được độc lập toàn vẹn, dân tộc trong nước được hạnh phúc, hết đau thương khốn khổ, được sống trong hòa bình an vui, không còn lo sợ từ miếng cơm đến nơi ăn chốn ở, việc làm, lời ăn tiếng nói không phải e dè, bị cấm đoán, nói gì cũng phải nhìn trước nhìn sau xem có công an đang sẵn sàng bắt mình về đồn điều tra vì tội chông phá nhà nước, không còn cảnh dân oan bị ức hiếp, bị cướp nhà cướp đất, cướp ruộng vườn…
Khi cs Bắc Việt tung chiến dịch đánh chiếm miền Nam Việt Nam thì chúng nói là làm“cách mạng” “giải phóng” dân chúng miền Nam khỏi gông cùm của Mỹ Ngụy, khỏi cảnh đói khổ lầm than, cái bát để ăn cơm không có, nói chi có cơm gạo. Saigon đã một thời là Hòn Ngọc Viễn Đông thì chúng cho là phồn vinh giả tạo, tối tăm tiêu điều thê thảm như bãi tha ma, người người đói khổ, trẻ con không được đi học, gầy ốm, nheo nhóc lê bước đi ăn xin ngoài đường phố. Vì vậy chúng ta phải chiến đấu để giải phòng đồng bào miền Nam khỏi cảnh kìm kẹp ấy của “Mỹ Ngụy”? Nhưng ngày 30-4 những chú bộ đội Bắc Việt lúc tiến vào Saigon, đã tận mắt nhìn thấy thực tế. Saigon với nhà cửa, building chọc trời sáng chói, xe cộ nhộn nhịp, người dân vui khỏe, đúng cảnh “Ngưa xe như nước, áo quần như nêm” thì các chú choáng váng ngớ người ra. Tại sao Bác và Đảng nói thế mà bây giờ bon ngụy nó thế này? Đồ ăn thức uống dư thừa. Có người đã phải ngồi xụp xuống vệ đường như bị xỉu. Vì sung sướng đã chiến thắng hay thất vọng vì cảnh đời oái oăm trái ngược? Nhà văn Dương thu Hương lúc đó là bộ đội đã phải ôm mặt khóc bên vệ đường vì bị Bác và Đảng lừa một cách trắng trợn. Không phải một mình bà mà nhiều cán bộ và bộ đội khác, toàn thể dân chúng miền Bắc, có đôi chút suy tư đã thất vọng thốt lên: Phải nói dân miền Nam giải phóng miền Bắc mới đúng.
Cảnh bộ đội hay dân Bắc vào Nam khênh đồ về Bắc từng con búp bê nhỏ bằng nylon, cái đồng hồ đeo tay không người lái, cái radio nhỏ cũ kỹ, cái quạt máy rỉ đến cái chén, cái bát sứ để dùng hoặc làm quà cho vợ con hoặc người nhà. Một anh bộ đội thấy dân miền Nam uống nước ngọt có đá lạnh, một điều mà dân miền Bắc chưa bao giờ có và nhìn thấy.. Trước khi về, anh đã lấy một thùng đá lạnh mang về Bắc để làm quà cho bà con. Anh bọc thật kỹ, quấn thật chặt thùng đá bằng nhiều lớp vải để không bị rơi, khỏi ai ăn cắp! Dọc đường vì nóng quá anh mở ra đề uống chút nước lạnh thì thùng đá lớn đã đi đâu mất rồi. Anh bực mình thốt ra: Mấy thằng ngụy Nam Kỳ mất dạy quá. Mình đã giữ chặt, gói kỹ như vậy mà chúng cũng ăn cắp được. Đúng là Mỹ Ngụy toàn là lũ lưu manh!!! Đấy, những người mệnh danh là cách mạng, đi giải phóng, mang văn minh cho người mà tâm tư hiểu biết như vậy! Còn nhiều chuyện cười ra nước mắt không thể kể ra hết được. Tội cho con người bản tính hiền lành chất phác bị bọn đầu não Hồ chí Minh và đảng cs che mắt, bịt tai để bịp bợm, nhồi sọ hầu dễ bề khống chế dạy bào theo đường hướng gian manh của chúng. Dân miền Nam cũng biết rõ thực chất khốn khổ và lầm than của người dân dưới chế độ cs do HCM cai trị. Những cái mà đảng cs và HCM tuyên truyền bịp bợm về cảnh bị kìm kẹp đói khổ ức hiếp của dân miền Nam thì lại chính là cảnh mà dân miền Bắc phải gánh chịu mà còn tàn tệ hơn thế nữa về cả tinh thần lẫn thể chất.
Thế rồi hơn triệu người dân miền Nam bằng mọi giá vượt biên trốn ách cs đã làm dân chúng miền Bắc cà miền Nam và thê giới tỉnh ngộ. Sau này, khi khối cs đầu não ở Liên Sô, Đông Âu xụp đổ năm 1989, bức màn sắt, màn tre kéo xuống, người dân Việt mới vỡ lẽ phân biệt giữa quốc gia, phe tự do và cs độc tài. Quá muộn. Nhưng muộn còn hơn không.
Đến hôm nay, 41 năm sau khi miền Nam bị cs Bắc Việt chiếm, đất nước thống nhất hòa binh, nhưng tình trạng kinh tê chính trị giáo dục văn hóa xã hội ra sao mọi người trong, ngoài nước và thế giới đều đã biết rõ. Toàn dân Việt vẫn lầm than đói khổ đạo đức suy đồi, tự do nhân quyền không có…So sánh với miền Nam trước 1975 vẫn còn thua, nói chi toàn vùng Đông Nam Á.
Ai giải phóng ai? Miền Nam hay miền Bắc?
Nói đánh cho “Mỹ cút”, nhưng khi Mỹ đi rồi, bọn cầm quyền csVN lại cầu cạnh, mời Mỹ trở lại VN. Quan chức cs thì thi nhau gửi con cháu đi Mỹ học và, nếu có cơ hội là ở lại sinh sống. Mọi người từ quan chí dân coi nước Mỹ như thiên đàng. Được sống ở Mỹ là mơ ước đã đạt.
Trong khi đó, vì muốn giữ mãi địa vị độc tôn, độc quyền để ăn cắp, ăn cướp tài nguyên quốc gia, bóc lột dân chúng, bọn cầm quyền ở Bắc Bộ Phủ vì hèn vì nhát đã cam tâm phủ phục trước kẻ thù truyền kiếp của dân tộc là Tầu khựa -tại hội nghị thành Đô 1990- đã ký kết với Trung quốc xin được đặt dưới sự chỉ đạo và che chở của Trung quốc. Việt Nam lại một lần nữa bị Bắc Thuộc.
Hiện nay, dù chưa chính thức trở thành một tỉnh lỵ của Trung Quốc, những trọng điểm về kinh tế quân sự đã nằm trọn trong tay Trung Quốc. Trước năm 2008, người Tàu vào Việt Nam được miễn hộ chiếu và có thể di chuyển tự do trong phạm vi miền Bắc mà thôi. Cuối năm 2008, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng lại miễn hộ chiếu và nới rộng vùng di chuyển của ngưới Tàu đến tận Cà Mau. Quyết định nầy chính là điểm mấu chốt và là điểm khởi đầu thực sự trong âm mưu Hán hóa Việt Nam của TC và đảng csVN. Hiện nay, người ta thấy ngưới Tầu hiện diện trên khắp hang cùng ngõ hẹp của đất nước. Trong hơn 65 khu chế xuất, khu công nghiệp tập trung, không đâu là không thấy công nhân, quản đốc và chủ nhân người Hoa, trong lúc người lao động Việt Nam khắp nơi phải chịu cảnh thất nghiệp! Trong các nhà máy sản xuất có tính cách quốc phòng như nhà máy phát điện nhà máy gang thép, sản xuất hóa chất công nghiệp…đâu đâu cũng có chủ nhân và công nhân người Tàu…Ngoài 9 tỉnh địa đầu hầu như chịu ảnh hưởng của người Tàu, đường xá mang tên Tàu, hàng quán, chợ búa mang tên Tàu, thậm chí cung cách trang hoàng những ngày Tết cũng đậm nét Tàu như treo lồng đèn đỏ dọc theo các đường phố chính, trưng bày hàng hóa thực phẩm Tàu…Trên 306.000 hecta đất cho Tàu thuê mướn trong 50 năm với giá rẽ mạt, chiếm toàn những vị trí kinh tế, chiến lược trọng yếu ở Bắc Việt, như mỏ boxit ở Cao Nguyên Lâm Đồng, căn cứ Tam Điệp là nơi Bộ Chính trị cs VN ẩn náo trong giai đoạn chiến tranh năm 1972. Trên biển thì Hoàng Sa đã bị Phạm văn Đồng và HCM công khai ký giấy cho Tấu. Sau này Trung Cộng ngang nhiên chiếm thêm Trường Sa và các đảo chìm chung quanh, đổ cát đá làm phi trường quân sự để khống chế biển Đông, chiếm cả vùng biển đánh cá, đuổi bắt, giết, đánh chìm tàu đánh cá của ngư dân VN mà nhà nước không hề can thiệp hoặc phản đối. Dân chúng biểu tình chống đối TC chiếm Hoàng Sa, Trường Sa thì công an bắt bớ đàn áp tàn ác. Câu nói “csVN ác với dân hèn với giặc” đã trở thành tục ngữ lưu truyền trong dân gian. Mọi người ai cũng biết csVN là đầy tớ của TC, còn TC là kẻ xâm lược VN. Dân chúng trước kia thường nghe cs tuyên truyền gọi miền Nam là Mỹ-Ngụy thì nay họ đổi ra là Hán-Ngụy.
Chúng ta, những người đã rời bỏ đất nước trốn ách cs độc tài bằng mọi giá. Thuyền nhân. Bộ nhân, HO hay xum họp. Khi ra đi, chúng ta có nghĩ đến ngày trở về không? Chúng ta nghĩ gì và phải làm gì khi đất nước đang bị Bắc Thuộc trở lại, dân tình đói khổ lầm than, bị áp bức cướp đất cướp nhà, dân oan khiếu kiện từ Bắc vào Nam, giáo dục mất gốc, xã hội tha hóa, văn hóa đồi trụy, đàn bà con gái phải đi làm dâu khắp thế giói, phải đứng trần chuồng cho người ta ngắm nhìn sờ nắn để chọn làm vợ. Dân tộc ta từ ngàn xưa có bao giờ phải nhục như vậy đâu? Khi xưa cộng sản tuyên truyền “đánh cho Mỹ cút Ngụy nhào”, bây giờ sau gần 50 năm sự thật đã phơi bày rõ ràng, giửa csVN và VNCH ai là ngụy, giữa Mỹ và Tàu Cộng ai là thực dân xâm chiếm VN? Tại sao chúng ta không quyết đánh cho “Tàu cộng cút, Ngụy cs nhào”? Chiến đấu như vậy mới là chính nghĩa.
Lịch sử là một sự tái diễn. Đời không có gì là vĩnh viễn. Cộng sản Nga đang hùng mạnh bỗng chốc xụp đổ tan tành kéo theo cả Đông Âu. CS Tầu và cs VN cũng không là ngoại lệ. Cs càng gian manh tàn ác bao nhiêu thì càng xụp đổ nhanh bấy nhiêu. Marx nói chỗ nào có bất công, đàn áp chỗ đó có đấu tranh. Quốc nội đã nổi lên. Hải ngoại chúng ta phải yểm trợ quốc nội. Muốn tranh đấu cần phải có một biểu tượng là lá cờ vàng ba sọc đỏ, tượng trưng cho chính nghĩa quốc gia, độc lập tự do nhân quyền nhân bản…Lá cờ đó đã được hầu hết các tiểu bang Hoa Kỳ công nhận là cờ của người Mỹ gốc Việt tỵ nạn cs.. Quốc hội Hoa Kỳ đã công nhận và đặt một ngày trong năm là ngày Nhân Quyền cho VN. Đừng nghe tuyên truyền bịp bợm của cs và tay sai hoặc những trí thức tay mơ, nằm vùng, trí vận nói lá cờ vàng chỉ là dĩ vãng, là hoài niệm. Dân miền Nam đã mắc mưu cs qua bọn thành phần thứ ba / MTGPMN. Chúng cũng có lá cờ riêng. Khi cs chiếm được miền Nam, lá cờ MTGPMN có còn không?
Gần 50 năm thống nhất đất nước, cs không làm gì gọi là phục vụ cho dân cho nước, trái lại chỉ tàn phá, bán nước cho ngoại bang, đàn áp hành hạ bóc lột dân, cướp nhà cướp đất, vơ vét cho đầy túi tham, mặc cho dân tình đói khổ, đã làm cho đất nước tụt hậu về đủ mọi mặt. Chúng đã để lại cho đất nước biết bao nhiêu di hại về văn hóa, giáo dục, tôn giáo, đạo đức với dối trá, lừa lọc, gian manh, vô cảm…không biết bao giờ mới rửa cho sạch. Nhìn đất nước thì thấy quả là bi quan. Có người thất vọng thở dài chẳng bao giờ cs bị xụp đổ. Nhưng ý nghĩ đó hoàn toàn sai lầm. Nhìn lịch sử Việt Nam từ ngày lập quốc cho đến nay, dân tộc ta dù gặp biết bao gian nguy vẫn không bao giờ chịu thua.. Bị nhà Hán tấn chiếm Quảng Dông, Quảng Tây và Vân Nam, dân ta phải suôi nam lập thành nước Việt Nam. Đến thời Trịnh-Nguyễn phân tranh dân ta lại Nam tiến lập thành nước Việt Nam hình chữ S từ ải Nam Quan đến mũi Cà Mau. Hơn 1000 năm đô hộ giặc Tầu, 100 đô hộ giặc Tây nhưng chúng ta vẫn giành lại được đất nước, không để mất vào tay ngoại bang. Tại sao bây giờ chúng ta có thể để đất nước rơi vào tay cs và Tàu cộng? Tương lai đất Việt nằm ở tay những người trẻ. Chúng ta có bổn phận giáo dục, hun đúc tinh thần tự hào dân tộc, yêu quê hương của con cháu chúng ta như tinh thần anh hùng Hai Bà Trưng, Lý thường Kiệt, Trần hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung v.v. Nhớ lại những trang sử oai hùng của tổ tiên và dân tộc ta. Có vậy mới hy vọng cứu sống nước Việt thân yêu của chúng ta thoát ách cs và Tàu cộng. Đừng thất vọng. Do Thái mất nước mấy ngàn năm từ trước kỷ nguyên. Bị nô lệ bởi Ai Cập, rồi bị đày đi Babylone, Perse, Macedona, Syria bao nhiêu trăm năm, sau này lại bị La Mã đô hộ. Nước mất dân phân tán đi khắp thế giới, vậy mà năm 1948, vì tinh thần yêu nước và đoàn kết dân tộc, Do Thái chỉ với nửa triệu người đã lập lại một quốc gia lấy tên là Israel, ngày nay là một quốc gia văn minh hùng mạnh nổi tiếng trên thế giới. Người Do Thái đã muôn người như một cùng một lòng yêu quê hương, đoàn kết đồng bào, giữ vững mọi tập tục dân tộc. Việt Nam chúng ta với hơn 2 triệu người trên khắp thế giới với những đức tính cần cù, chăm chỉ, thông minh và tình tự dân tộc, yêu quê hương…chắc chắn phải lấy lại được quê hương khỏi tay cs. Có lật đổ được cs mới có thể đánh đuổi được Tàu cộng trở về Tàu.
ĐÔI LỜI KẾT
Lịch sử Việt Nam có một hướng đi rõ rệt: Nam tiến. Phía Bắc là cường địch, phía Nam là con đường thoát hiểm. Bến bờ hy vọng mở ra ở phương Nam. Sự sống còn của Việt Nam tùy thuộc vào phương Nam. Còn đường Nam tiến, Viêt Nam còn tồn tại.
Ngày 30-4-1975, chúng ta bị dồn xống tận cùng phương Nam. Hết đất đi chúng ta đã lao vào đại dương. Từ đó Việt Nam thoát xác. Nam tiến trở thành siêu tiến: Chúng ta vượt biển để tiến ra thế giới. Trong khoảng 10 năm, hơn 2 triệu người Việt Nam đã vượt đại dương tràn vào thế giới. Đến nay thế hệ thứ hai thứ ba sinh sôi nảy nở khá nhiều. Đây là thành phần nòng cốt cho một Việt Nam ngày mai tươi sáng. Một nước Việt Nam khác đang thành hình trong lòng thế giới.
Di dân mở nước vốn là truyền thống của con cháu Lạc Hồng.
Vận mệnh của Việt Nam đã ra khỏi Việt Nam. Tương lai của Việt Nam không mở ra ở Việt Nam, nhưng sẽ mở ra trên toàn thế giới. Rời bỏ quê hương với hai bàn tay trắng, nhưng chỉ hơn 10 năm trời, sức sống của dân tộc ta đã làm cho người dân địa phương phải kính phục từ chính trị, văn hóa xã hội đến thương mại khoa học. Chúng ta có một tài sản vô cùng quí báu là khối chuyên viên kỹ thuật gồm đủ mọi ngành nghề, nhân biến động lịch sử đã được đào luyện trong những đại học lừng danh trên thế giới trong một thời gian kỷ lục mà từ xưa tới nay chưa một quốc gia chậm tiến nào có được kể cả Nhật Bản. Tài nguyên có, khả năng có, chỉ còn cần một Tấm Lòng Cương Quyết thế tất đất nước sẽ thoát khỏi ách cộng sản độc tài, Tàu cộng sẽ phải rời khỏi quê hương chúng ta, đất nước sẽ giàu mạnh, dân tộc sẽ phú cường hạnh phúc. Sự sống còn của quê hương Việt Nam tùy thuộc hoàn toàn vào sự lớn mạnh của phần siêu quốc gia Việt Nam này.
Mượn đất người sống đời mình,
Mược sức người làm việc mình,
Mượn thế người thăng tiến mình.
Đó là con đường siêu tiến của Việt Nam hải ngoại. Siêu tiến để thực hiện vận mệnh Việt Nam bằng những phương tiện của thế giới. Siêu tiến để chuyển hóa tài lực của thế giới thành tài lực của Việt Nam. Siêu tiến để khai thông những hưng thịnh của thế giới chảy đổ về quê hương mình khi mà bon cs ở Bắc Bộ Phủ bị tiêu giệt.
Những người Việt Nam trên thế giới liên kết với nhau hoàn thành cuộc siêu tiến này: NHANH, quê hương sẽ thăng tiến nhanh, thoát ách cs độc tài nhanh; CHẬM quê hương sẽ thăng tiến chậm. Nhưng trên hết và trước nhất, chúng ta phải liên kết với nhau để bảo vệ và thăng tiến chính cuộc đời ta ngay lúc này trong cộng đồng thế giới. Một Việt Nam hải ngoài. Một Việt Nam bên ngoài Việt Nam. Một siêu quốc gia Việt Nam với đầy đủ trí lực và vật lực. Lúc đó ta có thể tự lực về mọi mặt. Lúc đó ta không còn phụ thuộc vào một thế lực nào khac. Ta không bị thế lực nào bán đứng, bức tử chúng ta như trong quá khứ. Lúc đó cộng sản làm sao mà tồn tại được. Tàu Công làm sao có thể tiếp tục đô hộ đất nước chúng ta được. Tất cả đều cậy nhờ ở thế hệ trẻ, những hậu duệ của người Việt tỵ nạn cộng sản, yêu nước yêu quê hương giống nòi, không chấp nhận cộng sản tàn ác vô luân và bán nước..
Phải kiên cường tranh đấu đánh đổ cộng sản để đất nước có độc lập tự do, người dân được ấm no hạnh phúc, có đầy đủ tự do, dân chủ và nhân quyền.
Hãy nhớ ngày 30-4 là ngày Quốc Hận.
Fleming Island, Florida
April 2018
Bác sĩ Nguyễn Tiến Cảnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét