Khái quát về hình thành “Ngày Quân Lực”: Ngày 14-6-1965, Hội Đồng Quân Lực họp tại Sài Gòn, đồng thuận đứng ra lãnh trọng trách điều khiển quốc gia. Liền sau đó, thành lập Ủy Ban Lãnh Đạo Quốc Gia, sau khi thảo luận đều đồng ý đưa đến quyết định thành lập thành phần của Ủy Ban Lãnh Đạo Quốc Gia, gồm có: Một Chủ Tịch, một Tổng Thư Ký, một Ủy Viên phụ trách điều khiển Hành Pháp, Tổng Trưởng Quốc Phòng, Tổng Tham Mưu Trưởng, các Tư Lệnh Vùng Chiến Thuật, Tư Lệnh Biệt Khu Thủ Đô. Các vị được tín nhiệm gồm có:
1- Chủ Tịch Ủy Ban Lãnh Đạo Quốc Gia: Trung tướng Nguyễn Văn Thiệu.
2- Tổng Thư Ký: Trung tướng Phạm Xuân Chiểu.
3- Ủy Viên phụ trách điều khiển Hành Pháp: Thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ.
- Tổng Tham Mưu Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa: Thiếu tướng Nguyễn Hữu Có.
- Tư Lệnh Quân Đoàn I: Thiếu tướng Nguyễn Chánh Thi.
- Tư Lệnh Quân Đoàn II: Thiếu tướng Nguyễn Văn Mạnh.
- Tư Lệnh Quân Đoàn III: Thiếu tướng Cao Văn Viên.
- Tư Lệnh Quân Đoàn IV: Thiếu tướng Đặng Văn Quang
Ngày 19-6-1965, Hội Đồng Quân Lực ra quyết định số 4/QLVNCH, giải tán Hội Đồng Quốc Gia Lập Pháp và thiết lập: Đại Hội Đồng Quân Lực, Ủy Ban Lãnh Đạo Quốc Gia, Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương, Hội đồng An ninh Quốc gia, Hội đồng Kinh tế và Xã hội. Sau đấy, Chủ tịch Ủy Ban Lãnh đạo Quốc gia Nguyễn Văn Thiệu ký sắc lệnh số 001/a/CT/LĐQG thành lập nội các chiến tranh, gọi là Ủy Ban Hành Pháp Trung Ương và quyết định số 5/QLVNCH thành lập Thượng Hội đồng Thẩm phán. Từ đấy, “Ngày 19 tháng 6 là ngày Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa”, còn gọi là “Ngày Quân Lực” và Ngày Quân Lực 19-6 đầu tiên được tổ chức trọng thể vào ngày 19-6-1966.
Ai từng phục vụ trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa (QLVNCH) có lẽ mong làm tròn sứ mệnh với: “TỔ QUỐC-DANH DƯ-TRÁCH NHIỆM”, riêng Sinh viên sĩ quan Trường Sĩ Quan Bộ Binh Thủ Đức càng khó quên. Vì lẽ, Sinh viên sĩ quan khi mặc bộ quân phục đại lễ thì đội mũ cát két trên đầu của mình, luôn luôn có 6 chữ tiêu biểu cho sứ mệnh thiêng liêng: “TỔ QUỐC-DANH DỰ-TRÁCH NHIỆM” để nhắc nhở, để ghi khắc bổn phận của mỗi Sinh viên sĩ quan.
Còn mấy hôm nữa là “Ngày Quân Lực” năm 2017, tôi lại thao thức lẫn thẹn thùng, vì tôi cũng được may mắn thụ huấn tại “Trường Bộ Binh Thủ Đức”, biết bao lần đã đội lên đầu mình 6 chữ sứ mệnh thiêng liêng ấy. Thế mà, gẫm lại cá nhân tôi lại nhu nhược, yếu hèn chưa làm tròn sứ mệnh thiêng liêng mà chính mình với anh em Sinh viên sĩ quan đã trân trọng tuyên thệ khi ra trường?!.
Tôi chưa tròn với “TỔ QUỐC”: Vào ngày 1-4-1975, tôi bị thất trận nhục nhã, bị Cộng quân bắt, tôi lại “Tham sống sợ chết” không dám tuẫn tiết hy sinh như những người khác đã giữ tròn khí tiết?!
Tôi chưa gìn giữ tròn “DANH DỰ” của một Quân nhân VNCH: Sau khi thất trận, tôi bị bắt vào tù. Trong tù, tôi lại răm rắp nghe theo mọi sự điều khiển của Việt cộng (VC), trong khi ấy anh Huỳnh Văn Ba, nguyên cấp bậc thiếu úy, đơn vị Biệt động quân, tính tình khẳng khái, anh đã hiên ngang: “Chúng tôi bảo bọc đồng bào, giữ gìn đất nước chống ngoại xâm; quân đội Quốc gia đã can trường chống quân xâm lăng Trung cộng tại đảo Hoàng Sa vào ngày 19-1-1974, là một minh chứng hùng hồn. Còn Việt cộng các anh hãm hại đồng bào khi cải cách ruộng đất ở miền Bắc, vì vậy vào năm 1954 cả triệu đồng bào miền Bắc đã di cư vào Nam. Thế nên, thể chế Quốc gia ở miền Nam, người dân được hưởng tự do và no ấm thực sự. Các anh đã gây nên cảnh nồi da xáo thịt, đã giết vô số đồng bào ở Huế vào Tết Mậu Thân, các anh là thứ buôn dân bán nước”. Những người cán bộ quản giáo và vệ binh của Cộng sản Việt Nam (CSVN) ở trại tù 53 không đủ trình độ để tranh luận hay phản bác lời lẽ hùng hồn và lý luận vững chãi của anh Ba, nên tức tối và giận dữ, bắt anh Ba đem cùm chân ở phòng biệt giam thời gian rồi cũng cho ra khỏi phòng biệt giam.
Một buổi trưa hè trời gay gắt nắng! Bất ngờ, chúng tôi nghe tiếng súng nổ nơi bờ suối, rồi tiếng kiểng dồn dập để tập hợp tù binh, khi tập hợp xong. Một cán bộ VC, giọng điệu hằn học vu khống trắng trợn: “Huỳnh Văn Ba trốn trại, vệ binh gọi đứng lại nhưng vẫn ngoan cố bỏ chạy nên vệ binh đã bắn chết ở bờ suối” (Ai ở tù trại 53, Ngân Điền đều biết sự thật này). Rõ ràng, họ đấu lý không lại anh Ba, nên đem anh ra bờ suối bắn rồi lại hô hoán là trốn trại.
Mặc dù, tôi biết lời nói của cán bộ VC là gian dối nhưng tôi hèn, cố đè nén “Danh dự làm người” của chính mình vì sợ nói lên sự thật sẽ bị vệ binh trại bắt cùm chân ở phòng biệt giam?!. Thật là:
“Cải tạo” rõ ràng chốn đọa đày!
Lọc lừa “học tập” chỉ mười ngày?!
Tù binh bị hại, nhiều chua chát!
Việt cộng, âm mưu quá đắng cay!
Tôi chưa tròn “TRÁCH NHIỆM” của một công dân Việt Nam: Sau 3 năm tù đày, những tù binh ở trại tù Ngân Điền lại chuẩn bị sáp nhập vào trại tù A-30 ở Phú Yên, vì sức chứa của trại tù A-30 có hạn nên nhiều tù binh được cho về, tôi cũng được về trong thời gian này. Khi về, những công tác nào nặng nhọc và có thể nguy hiểm như đào mương thủy lợi (đôi khi bị bom đạn chôn lấp ở dưới đất phát nổ) tôi lại xung phong nhận các công tác này. Vì lẽ, tôi không muốn nghe mỗi khi họp phường khóm, VC lại nhắc đi nhắc lại: “Đảng ta vinh quang, đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào” mà bản chất hèn của tôi tuy biết u uất nhưng không dám phản đối. Cảnh sống này, tôi không thể sống dưới chế độ CSVN nhưng bản chất hèn của tôi lại không dám thẳng thắn đấu tranh như những người Việt trong nước đã và đang khí khái đấu tranh với bạo quyền CSVN để đòi “Tự do, Nhân quyền” thực sự cho dân tộc hay đấu tranh để bảo vệ bờ cõi nước nhà đang bị hao hụt.
Tôi lại lạnh lùng, thiếu “TRÁCH NHIỆM” với quê hương, tìm đường vượt biên, mong mỏi tìm đời sống ấm êm cho chính mình và cho gia đình, đấy là tôi hẹp hòi, ích kỷ?!. Dù vậy, lại đắn đo:
Liều mình thử thách đại dương
Liều mình cõi chết, tìm đường tự do
Vượt biên hồi hộp, gay go
Tự do hay chết, rủi ro khó lường?!
Thế mà, sau khi đến Hoa Kỳ lần đầu tiên tôi được tham dự lễ chào cờ VNCH, đã 42 năm vắng bóng và mòn mỏi, thì:
Nếu ta không thấy lá cờ vàng!
Trăn trở sớm khuya, luôn xốn xang!
Thấy lại cờ vàng, sao thổn thức?!
Mải mê ngắm nghía, lại mơ màng?!
Hiện nay, đất nước Việt Nam đã/đang nguy ngập, do CSVN cai trị là những kẻ bất tài và bất nhân, CSVN đàn áp đồng bào dã man lại thi hành mọi chỉ thị của quan thầy Tàu là kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt Nam?!. Từ đấy, người Việt càng lưu luyến thể chế VNCH, dù đã qua 42 năm dài dằng đẵng! Từ đấy, tâm hồn người Việt hoài niệm thiết tha VNCH, đã/đang rền rĩ, thôi thúc từng con tim, từng mạch máu của đồng bào gắn bó sắt son với thể chế VNCH, đặc biệt là QLVNCH.
Trong số này, nổi bật: Nguyễn Viết Dũng có biệt danh là “Dũng Phi Hổ” vào ngày 02-4-2015, đã thành lập “Đảng Cộng Hòa” và hội họp những người yêu Quân lực Việt Nam Cộng Hòa để lập “Hội yêu nước, thương dân”, trên túi áo của “Dũng Phi Hổ” có hình Cờ Vàng của VNCH và trên cánh tay xăm hai chữ: “SÁT CỘNG” (1).
Huỳnh Thục Vy may áo dài, áo khoác, cà vạt với hình ảnh “Cờ vàng ba sọc đỏ” (2) dám thách đố với nhà cầm quyền CSVN đang đàn áp thô bạo những ai son sắt đấu tranh vì lòng yêu nước?!
Đặc biệt hơn, “Linh mục Nguyễn Văn Lý đã khóc quê hương sẽ là Tây Tạng thứ hai” (3). Các nhân vật vừa nêu chưa từng phục vụ trong thể chế VNCH, riêng Nguyễn Viết Dũng và Huỳnh Thục Vy vào thời VNCH chưa sinh ra, tâm lại lo lắng cho sự sinh tồn của nòi giống, mong gìn giữ quê hương khỏi bị Trung cộng xâm lược mà dấn thân và mong mỏi thể chế nhân bản VNCH lập lại. Thế mà, tôi là người đã từng phục vụ dưới thể chế VNCH, từng hưởng ít nhiều ân huệ Quốc gia lại hèn nhát là sao?!!
Trước hoàn cảnh vô cùng ngặt nghèo của quê hương hiện nay, dù tôi hèn cũng mong muốn đóng góp tâm sức của mình cho quê hương nếu được và nếu chưa hoàn thành tâm nguyện mà ra đi, thì:
Khi tôi chết, xốn xang chuyện cũ
Thân chưa tròn gìn giữ tự do
Oái oăm, buông súng sững sờ!
Xin đừng, đừng có phủ cờ tủi thân?!
Và sau khi chết, tôi tha thiết xin người thân:
Sau khi chết, ngóng tin tha thiết
Lúc thắp hương cho biết nỗi sầu
Đồng bào tranh đấu bấy lâu
Việt Nam thoát Cộng, thoát Tàu được chưa?!
Ngày 14-6-2017
Nguyễn Lộc Yên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét