Thứ Ba, 31 tháng 5, 2016


Inline image 1
 
Không biết tác giả nào mà chuyển bài phát biểu của Tổng thống Mỹ thành thơ hay quá!
Nội dung thơ đã chuyển tải gần đủ những điều Ông đã nói...

"Xin chào! Xin chào Việt Nam!
Cảm ơn các bạn Việt Nam tuyệt vời
Nhân đây tôi muốn gửi lời
Cảm ơn các bạn đã mời chúng tôi
Cho dù tôi ở xa xôi
Đến đây nồng ấm như nôi nhà mình
Các bạn đón tiếp chân tình
Làm cho rung động thực tình tim tôi
Hôm qua tôi rất bồi hồi
Đi ăn bún chả được ngồi tự do
Ngoài kia dân chúng reo hò
Thấy nhiều xe máy quanh co khác thường
Tôi nghĩ mình muốn qua đường
Lần sau các bạn dẫn đường cho tôi!
Hawai là quê của tôi
Tôi sống ở đó đến hồi 13
Khi cuộc chiến tranh diễn ra
Chắc nhiều người Việt hỏi là tại đâu?
Hai con gái tôi biết đâu
Làm sao hiểu được nỗi sầu chiến tranh
Lịch sử Việt Nam vang danh
Tôi rất trân trọng lòng thành trong tôi
Trống đồng, lúa nước là nôi
Sông Hồng nước vẫn cứ trôi hiền hòa
Nhớ lại bản anh hùng ca
Của Lý Thường Kiệt như là thiên thư
"Nam quốc sơn hà nam đế cư
Tuyệt nhiên định phận tại thiên thư..."
Bác Hồ cũng đã nói như
Tuyên ngôn nước Mỹ nhiều từ ngợi ca
Tôi có thể nói thẳng ra
Xưa kia người Mỹ đến là chiến tranh
Bây giờ có hòa bình xanh
Đến dạy các bạn tiếng anh chân tình
Ở thành phố Hồ Chí Minh
Đại học Fullbright được hình thành nên
Phi lợi nhuận đặt lên trên
Nghiên cứu toán học có tên hàng đầu
Như giáo sư Ngô Bảo Châu
Y tế giáo dục nhịp cầu mở ra
Chiến tranh nhắc nhở chúng ta
Là chân giá trị chỉ ra hòa bình
Không cho ai áp đặt mình
Nguyên lý độc lập tự mình tạo ra
Nhiệm kỳ tôi chẳng còn xa
Tôi sẽ cố gắng tạo đà dựng xây
Tình thân tôi đã đắp đầy
Mong cho Việt Mỹ từ đây vẹn mười
"Từ nay người biết yêu người
Từ nay người biết thương người"... Tri nhân.
Chúng ta phải lo cho dân
Chiến tranh đã để lại phần thương đau
Hai bên gắng sức cùng nhau
Giải quyết hậu quả giúp mau vẹn toàn
Ông John Kerry đã bàn
Cùng Võ Nguyên Giáp đã làm năm xưa
Bỏ qua thù hận dây dưa
Giúp cho Mỹ-Việt sớm trưa chung tình
Để dân hai nước chúng mình
Trở thành đối tác ân tình trước sau
Instagram, Facebook đua nhau
Sefile Tổng Thống cùng nhau vui cười
Không quên hơn ba triệu người
Họ đã vĩnh viễn xa rời chúng ta
Người Mỹ cũng phải xót xa
Mấy trăm ngàn lính xa nhà ở đây!
Hôm nay tôi nói điều này
Để ghi nhận những tháng ngày đau thương
Tôi xin nhắc lại lập trường
Nước Mỹ ủng hộ dân thường tự do
Nhân quyền cao nhất trời cho
Tự do lập hội tự do họp hành
Luật đã xác định rành rành
Ở trong hiến pháp ngọn ngành Việt Nam.
Chúng ta Mỹ hay Việt Nam
Dù lớn hay nhỏ cũng phàm như nhau
Chủ quyền độc lập trước sau
Nước lớn không được "mày cau" nạt mình
Tuy rằng nhiều cái phát sinh
Nhân quyền là điểm chúng mình khác nhau
Tôi bị phê bình trước sau
Tại sao không sớm mau mau hoàn thành?
Ai dám ăn hiếp các anh?
Biển đông luật pháp rành rành còn kia
Nước Mỹ chẳng phải ăn chia
Tự do hàng hải có chừa ai đâu?
Cho nên tôi vẫn điều tàu
Máy bay cũng được lệnh mau vi hành
Vũ khí sát thương chiến tranh
Cũng không còn cấm các anh được dùng
TPP chúng ta cùng
Giúp nhau kinh tế tạo vùng tự do
Vừa tạo cho dân ấm no
Vừa chống tham nhũng chẳng lo bị thù
Tám năm công việc lu bù
Lo cho nước Mỹ hết thù ngoài trong
Chúng tôi cũng chỉ ước mong
Chính trị nước Mỹ sáng trong vẹn toàn
Trước khi kết thúc diễn đàn
Tôi muốn các bạn hoàn toàn tự do
Tương lai của bạn ai lo?
Phải chính các bạn tự lo cho mình
Bao nhiêu sáng kiến phát sinh
Internet. Facebook tự mình đăng lên
Chia sẻ cái đúng, cái nên
Tự chọn lãnh đạo cấp trên của mình
Phải có học thức văn minh
Mới làm đại diện cho mình an thân
Phải vì nước phải vì dân
Do vậy báo chí phải cần tự do
Tôi xin đọc vần thơ nho
Mong rằng các bạn chứng cho tâm này
"Rằng trăm năm cũng từ đây
Của tin gọi một chút này làm ghi"
Nước Mỹ cam kết khắc ghi
Sẽ làm tất cả là vì Việt Nam.
Inline image 2
“Cảm ơn các bạn!
Thank you very much. Thank you Vietnam”Xin chào! Xin chào Việt Nam!"". 
*******************************************************************************************************
   Thơ : Anh chạm trái tim Em
          
 
 


Anh đến thăm quê Em
Vào một ngày nắng Hạ
Bao người dân vội vã
Ðón từng bước chân Anh
Ôi… đôn hậu hiền lành 
Nụ cười Anh rạng rỡ
Không một chút bỡ ngỡ
Dù mới đến lần đầu
Tiếng Việt có dễ đâu
Anh vẫn tập tành nói
Chân tình như mở lối
Ðến triệu trái tim người
Cái bắt tay vui cười
Sao mà gần gũi quá !
Anh bình dân đến lạ !
Ăn nơi quán lề đường
Cùng với người dân thường
Choàng vai không ngần ngại
Thích nghe Anh nói mãi !
Bài diễn thuyết đầu tiên
Ôn hòa và lành hiền !
Những lời Anh hứa hẹn 
Giúp Dân Em giữ vẹn
Bờ cõi nước non nhà
Rồi phát triển gần xa
Như một bậc Hiền Triết
Am tường và hiểu biết
Lịch sử đến văn chương
Biết nàng Kiều vấn vương
Bà Trưng rồi Bà Triệu
Ngạc nhiên điều Anh hiểu
Thấu đáo từng lời thơ
Em như đang trong mơ
Khi nghe Anh nói đến 
"Nam Quốc Sơn Hà“ ấy
Chỉ có "Nam Ðế cư “
Anh muốn nói gì ư ?
"Dẹp dã tâm Khựa nhé !“
Anh ơi lời Anh khẽ
Chạm đến triệu lòng dân !
Lo lắng đã vạn lần
Mất nước mà không thể
Sao yêu Anh đến thế !
Anh chạm trái tim Em !
      
Phương Trần

BARACK OBAMA ĐẾN VIỆT NAM NIỀM VUI VÀ SỰ TIN TƯỞNG ĐỊNH NGUYÊN

BARACK OBAMA ĐẾN VIỆT NAM
NIỀM VUI VÀ SỰ TIN TƯỞNG
           
ĐỊNH NGUYÊN
 
            Là Tổng thống Mỹ, ông Obama đã viếng 50-60 quốc gia trên thế giới.  Điều đó không có gì lạ.  Vì không lạ nên tôi chẳng có cảm xúc hay ý nghĩ đặc biệt nào về những chuyến công du thường xuyên ấy của ông ta.  Nhưng riêng chuyến viếng thăm Việt Nam vừa qua của ông, tôi thật sự có cảm xúc.  Cảm xúc đó là một niềm vui, hay hơn thế nữa, một sự tin tưởng!
            Niềm vui của tôi không phải là việc Tổng thống Obama đến ăn bún chả tiệm Hương Liên tại phố Lê Văn Hưu Hà Nội.  Đó chỉ là màn “ra mắt/trình diện” quần chúng Việt Nam khá ngoạn mục của một chính trị gia trẻ đã nổi tiếng lại muốn nổi tiếng thêm như ông Obama.
            Niềm vui của tôi chưa phải là bài diễn văn uyên bác “lay động lòng người” của ông Obama khi nói chuyện cùng hơn một ngàn người (bao gồm cả các viên chức CSVN) tại Trung Tâm Hội Nghị Quốc Gia vào ngày 24 tháng 5.  Đó là “nghề của chàng” mà!
            Niềm vui của tôi cũng chưa phải là sự xích lại gần nhau giữa Mỹ và Việt Nam, dù chỉ là hình thức, để từ đó dân tộc Việt Nam sẽ có tự do dân chủ như mọi người mong đợi.  Ước nguyện ấy còn rất xa, và nó còn tuỳ thuộc hoàn toàn vào CSVN, một tập đoàn cầm quyền coi chủ thuyết chính trị ngoại nhập còn quan trọng hơn sự hưng vong của đất nước.
            Sự tin tưởng của tôi không phải là việc CSVN trải thảm đỏ, với đội dàn chào danh dự để đón Tổng thống Mỹ, do ông Trần Đại Quang Chủ tịch nước Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam chủ trì.  Đó chỉ là thủ tục/nghi lễ ngoại giao mà bất cứ nước nào cũng phải làm khi tiếp đón các nguyên thủ quốc gia đến thăm nước mình. 
            Sự tin tưởng của tôi cũng không phải là ông Obama tuyên bố huỷ bỏ lệnh cấm bán vũ khí sát thương cho Việt Nam, để CSVN có thêm phương tiện chống “bọn bành trướng Bắc Kinh”.  Tôi không tin CSVN chống Trung cộng.  Là những kẻ mở toang mọi ngã đường đất nước để người Tàu tràn ngập quê hương, họ không thể là những kẻ chống Tàu được.  Để chống ngoại xâm, vũ khí quan trọng thật, nhưng ý thức/lãnh đạo chính trị, thúc đẩy người dân chống xâm lăng của nhà cầm quyền còn quan trọng hơn.  CSVN không hề có những yếu tố/đặc tính  đó.  Họ đã và đang bỏ tù những người Việt Nam chống Tàu.
            Niềm vui và sự tin tưởng của tôi bắt nguồn từ thái độ quá đỗi nồng nhiệt của quần chúng Việt Nam dành cho Tổng thống Mỹ.   
           
            Khác với sự thân thiện một cách cuồng nhiệt của quần chúng, nhà cầm quyền CSVN tiếp Tổng thống Obama có vẻ dè chừng miễn cưỡng.  Cứ xem lại mấy video clips về sự kiện nầy thì sẽ thấy.  Ngoài ông Thủ tướng Nguyễn xuân Phúc có cười vài lần, ông Chủ tịch nước Trần Đại Quang rất nghiêm nghị, chỉ một hai lần cười nửa miệng.  Còn ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng thì sao?  Bên cạnh ông Obama cười nói xã giao vui vẻ, ông Nguyễn Phú Trọng mặt lạnh như tiền, tuyệt đối không có một nụ cười, dù là cười nửa miệng, cười mím chi… Thái độ của ông Trọng trông rất “bossy”, khác với thái độ/khuôn mặt của chính ông ta khi qua Mỹ cầu cạnh, được Tổng thống Obama tiếp chuyện tại Toà Bạch Ốc vào tháng 7 năm ngoái.  Tại sao?  “Lập trường thù bạn” cố hữu của người cộng sản chăng?  Hay họ sợ người anh cả bên kia biên giới phía bắc phật lòng, khiển trách?  Mọi chuyện đều có thể.  Dù đó là lập trường hay nỗi sợ hãi, họ cũng là những kẻ lấp lửng, thiếu chính trực trong quan hệ quốc tế, đặc biệt là với Mỹ.  Trong lịch trình làm việc tại Việt Nam, Tổng thống Obama có thư mời những người đấu tranh đòi tự do dân chủ đến gặp mặt.  Nhưng CSVN lại ngăn chận, cho công an bao vây cô lập tư gia một số nhân vật quan trọng, không cho họ ra khỏi nhà đi gặp Tổng thống Mỹ.  Lại có người “được” công an bốc lên xe cho “du lịch” quanh thành phố, chờ cho hết giờ hẹn mới thả ra!  “Quái chiêu” nầy tìm đâu ra trong thế giới loài người văn minh và tự do dân chủ?!  Đã sợ Mỹ sao lại dám mời Tổng thống Mỹ qua thăm?  Bản chất trí trá của người cộng sản khó mà thay đổi được.
            Tiếp Tổng thống Mỹ Barack Obama, CSVN không có 21 phát đại bác chào mừng như khi họ tiếp Chủ tịch Trung cộng Tập cận Bình năm ngoái.  Tại sao lại có chuyện bên trọng bên khinh như thế?  Tôi không rành về thủ tục/nghi lễ ngoại giao, do đó tôi thật sự không hiểu lý do nào có sự “phân biệt đối xử” ấy. Ông Obama đến sớm hơn dự liệu nên họ trở tay không kịp?  Hay họ muốn chơi khăm nước Mỹ?  Hay cũng lại là “lập trường thù bạn”, sợ “thiên triều” hiểu lầm nỗi giận?  Nếu Tập cận Bình là nguyên thủ của một cường quốc thì Trung cộng, may lắm cũng chỉ là cường quốc số hai.  Ông Obama mới là nguyên thủ của cường quốc số một kia mà!  Đây là sự đối xử hết sức bất bình thường của CSVN, nếu không có điều gì đó bí ẩn thuộc thâm cung bí sử, người dân thường khó mà hiểu được.
            Ông Obama, một người thông minh và nhạy bén, thừa biết chuyện nầy.  Nhưng ông ta coi đó là “chuyện nhỏ”.  “Chuyện lớn” của ông là tiếp xúc và “truyền cảm hứng” đối với quần chúng Việt Nam, không phải nghi lễ và thái độ mà các quan chức CSVN dành cho ông.  Vừa đến Hà Nội, ông Obama xắn tay áo lăn xả ra đường phố, đi ăn tối uống bia như một người bình thường, bất chấp vấn đề an ninh.  Đám đông dân Hà Nội bao quanh, chụp ảnh, reo hò hoan nghênh, hàng hàng bàn tay với ra cốt được bắt tay ông, hay chỉ được chạm vào người ông, chụp ảnh với ông.  Ông hoà cùng đám đông ấy “Hello”, “How are you” tía lia trước khi lên xe trở về khách sạn.
            Miền Bắc Việt Nam là cái nôi của “chống Mỹ cứu nước” mà còn như thế, miền Nam còn hơn thế nữa.  Tại Sài Gòn, 5-6 tiếng đồng hồ trước khi ông Obama đến, hàng chục ngàn người đã tràn ngập các lộ trình mà đoàn xe của Tổng thống Obama sẽ đi qua, đợi để phất cờ hoa hoan hô Tổng thống Mỹ.  Tôi có xem một video clip rất tếu nói về một anh chàng đang cùng mọi người đứng đợi đoàn xe của Tổng thống Obama đến thì chị vợ anh ta gọi yêu cầu anh ta về nhà đi đón con.  Anh ta trả lời: “Không, anh không đón con đâu.  Anh đang đợi đón tổng thống!”. 
            Việc Tổng thống Mỹ Barack Obama viếng Việt Nam vừa qua đã làm nổi bật điểm quan trọng nhất: lòng dân Việt Nam không đồng hành với nhà cầm quyền Việt Nam nữa.  Mọi tuyên truyền chống Mỹ của tập đoàn CSVN trên nửa thế kỷ nay đã hoàn toàn bị phá sản.  Đó là điều hy vọng.  Đó là niềm vui.  Đó là sự tin tưởng.  Phạm Quỳnh đã từng nói: “Truyện Kiều còn, tiếng Việt còn.  Tiếng Việt còn, nước Việt còn”.  Với tình hình hiện nay, qua việc viếng thăm của ông Obama, chúng ta có thể nói: “Tinh thần chống chế độ CSVN của người Việt còn thì đất nước Việt Nam sẽ vẫn còn” dù phải trải qua nhiều gian nan thử thách.
            Chưa có một tổng thống hoặc một nguyên thủ quốc gia nào được dân Việt Nam nghênh đón một cách nồng nhiệt đặc biệt như Tổng thống Mỹ Barack Obama vừa qua.  Đặc biệt đến độ báo chí gọi đó là “Cơn sốt Obama” (Obamania).  Ông Obama đi đến đâu cũng được người Việt ngưỡng mộ và hoan hô nhiệt liệt, bất chấp thời tiết và thời gian.  Có người từ miền Trung, mua vé máy bay, bay vào Sài Gòn để được thấy/gặp ông Obama!  Ông Obama thật may mắn, không ở đâu ông ta được đón tiếp nồng ấm và nhiệt tình như tại Việt Nam.  (Vừa qua, ông thăm quê nội Kenya cũng không được dân chúng đón tiếp như vậy).  Tại sao có chuyện lạ lùng đến như thế?  Dân Việt “kết” Obama như một thần tượng vì ông ta đẹp trai?  Hay người Việt khoái vẻ dung dị, cởi mở, hoạt bát, hùng biện… của Tổng thống Mỹ nầy vì họ không thể tìm thấy các phẩm chất ấy nơi các lãnh đạo khác, kể cả lãnh đạo Việt Nam? Rất có thể như thế, nhưng xin đừng quên điểm quan trọng bậc nhất nầy: Họ đang “bỏ phiếu” đấy.  Họ đang bày tỏ lập trường chính trị đấy!  Người Việt Nam đang căm phẩn trước sự lấn lướt ngày càng ngang ngược của Trung cộng.  Người Việt Nam đang thất vọng trước sự nhu nhược gần như đồng loã với Trung cộng của tập đoàn CSVN.  Với sự căm phẩn và thất vọng đó, họ đón Tổng thống Mỹ như đón một vị cứu tinh.  Đó là tâm lý chính trị đáng quý đang tiềm ẩn nơi mọi người dân Việt Nam.  Sự tiếp đón nồng hậu khác thường của họ dành cho Tổng thống Obama đích thị là một phản ứng chính trị của họ trước hoạ Bắc thuộc được sự tung hứng nhịp nhàng của nhà cầm quyền Việt Nam qua mười sáu chữ vàng và bốn tốt!  Theo nhận xét của một nhân viên mật vụ bảo vệ Tổng thống Obama thì ông ta chưa hề thấy Tổng thống Mỹ nào, khi công du ra nước ngoài, được người dân bản xứ mến mộ như người dân Việt Nam dành cho Tổng thống Obama.  Điều nhận xét nẩy rất đúng.  Nhưng người Việt Nam không đón ông Obama vì có cảm tình riêng với cá nhân ông ấy.  Trước hoàn cảnh thúc bách nguy hiểm của đất nước, họ hoan nghênh Obama như hoan nghênh nước Mỹ.  Qua ông Obama, họ ngưỡng mộ và kỳ vọng vào sự trở lại giúp đỡ của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ, một đại cường của tự do, dân chủ, đặc biệt là không hề có tham vọng lấn chiếm đất đai lãnh thổ của ai như “người láng giềng hữu nghị anh em” sát nách đã và đang làm.  Cái gương Tây Tạng, Mông Cổ, Hoàng Sa, Trường Sa, đường lưỡi bò chín đoạn…còn sờ sờ trước mắt.
            Để nắm vững điều nầy, chúng ta nên so sánh cách người Việt Nam (không phải đảng CSVN) tiếp Chủ tịch Trung cộng Tập Cận Bình trước đây với trường hợp của ông Obama hiện nay.  Với Tổng thống Mỹ, họ vẫy cờ Mỹ, ảnh của ông Obama để tung hô hết mình.  Với Chủ tịch Trung cộng, họ rạch mặt Tập Cận Bình (trên hình) và giận dữ đòi ông ta cút về nước!  Hiểu được tại sao như vậy thì chúng ta có quyền hy vọng.  Với tình hình hiện nay, Việt Nam chỉ có một kẻ thù nguy hiểm duy nhất:  Trung cộng!  Sự trường tồn của Tổ Quốc và giòng sinh mệnh Dân Tộc Việt Nam đang bị đe doạ nghiêm trọng bởi bọn thực dân muôn thuở và tham lam vô độ nầy, không ai khác.  Vâng, không ai khác!!!
            Cho nên, tinh thần chống kẻ thù truyền kiếp phương Bắc của người Việt còn, nước Việt sẽ vẫn còn.  Còn mãi!
           
            Niềm vui và sự tin tưởng của tôi không phải là không có lý do. 
           
            Cám ơn Tổng thống Mỹ Barack Obama đã mang một sinh lực mới, một vận hội mới, một khí thế mới đến cho Dân Tộc Việt Nam.   
           
ĐỊNH NGUYÊN

Trung Quốc cho tàu ngầm nguyên tử tuần tiễu Biển Đông


Trung Quốc cho tàu ngầm nguyên tử tuần tiễu Biển Đông 
Sunday, May 29, 2016 7:05:40 PM 
Bài liên quan


BẮC KINH, Trung Quốc (NV) - Hôm Chủ Nhật, tạp chí Forbes cho biết đúng vào thời điểm dân Mỹ nghỉ lễ Chiến Sĩ Trận Vong ba ngày cuối tuần, có tin Trung Quốc dự tính triển khai tàu ngầm mang vũ khí nguyên tử ở Thái Bình Dương.
Một tàu ngầm của Trung Quốc. (Hình: Guang Niu/AFP/Getty Images)
Ngoài ra, nhật báo The Guardian của Anh hôm Thứ Năm loan tin Trung Quốc sẽ cho tàu ngầm võ trang nguyên tử tuần tiễu trong Biển Đông, giữa lúc tình hình căng thẳng gần đây với Hoa Kỳ ở Á Châu.
Việc Trung Quốc muốn đưa tàu ngầm mang hỏa tiễn nguyên tử vào hoạt động ở Thái Bình Dương, được giải thích bằng lập luận rằng hệ thống vũ khí mới của Mỹ làm phương hại đến khả năng lực lượng răn đe hiện nay của Trung Quốc. Các viên chức quân sự Trung Quốc từ chối cho biết thời điểm khởi sự nhưng nói rằng hành động này là không thể tránh được.
Giới quân sự Trung Quốc nêu lên việc Mỹ triển khai hệ thống phòng thủ Thaad chống hỏa tiễn ở Nam Hàn hồi Tháng Ba, việc phát triển loại hỏa tiễn siêu thanh bay như máy bay có thể đánh vào các mục tiêu ở Trung Quốc chỉ trong vòng một giờ sau khi phóng lên. Họ coi đó là những mối đe dọa nặng nề cho hiệu quả của lực lượng răn đe nguyên tử của Trung Quốc đặt căn cứ trên đất liền.
Bộ Quốc Phòng Mỹ trước đây đã dự đoán là Trung Quốc có thể triển khai lực lượng răn đe di động từ khoảng năm 2016. Tàu ngầm phóng hỏa tiễn đạn đạo liên lục địa đã được Trung Quốc nghiên cứu từ gần 30 năm nhưng dự án triển khai vào hoạt động hiện nay đã bị ngưng lại vì những thất bại kỹ thuật, tranh chấp giữa các cơ chế quốc phòng và quyết định về chính sách.
Hiệp Hội Khoa Học Gia Mỹ (FAS) đánh giá là “những tin tức báo chí và thông báo chính thức từ nhà nước có vẻ vẫn tiếp tục phóng đại khả năng của lực lựợng tàu ngầm Trung Quốc.” Theo FAS, ít nhất là cho đến bây giờ “tàu ngầm nguyên tử lớp Tấn chưa đi vào hoạt động thường trực được.”
Tấn là một triều đại trong Lục Triều, thời kỳ phân ly của nước Trung Hoa từ thế kỷ 3 đến thế kỷ 4, tiếp sau Tam Quốc. NATO xếp loại tàu ngầm nguyên tử Trung Quốc theo các lớp Hạ, Đường, Tấn, nhưng không phải là tên gọi chính thức. Tàu ngầm lớp Tấn có chiều dài 135 mét, trọng lượng giãn nước 11,000 tấn, hiện nay mới chỉ có bốn chiếc được đưa vào hoạt động trong kế hoạch đóng 12 chiếc.
Trung Quốc gọi tàu ngầm lớp Tấn là “tàu ngầm loại 094.” Nhược điểm của tàu ngầm này là chạy quá ồn, rất dễ bị phát hiện bởi các tàu ngầm tấn công của Mỹ và như thế sẽ bị tiêu diệt trước khi vượt qua dãy đảo đầu tiên trước khi đi tới miền Trung Thái Bình Dương.
Tờ Forbes nói rằng người ta phải đặt câu hỏi về thời điểm Trung Quốc tiết lộ kế hoạch triển khai tàu ngầm nguyên tử, chỉ ba ngày sau chuyến thăm Việt Nam của Tổng Thống Barack Obama, trong đó khó chịu nhất với Trung Quốc là việc Mỹ hoàn toàn bãi bỏ lệnh cấm bán vũ khí cho Việt Nam. Va chạm giữa Mỹ và Trung Quốc còn có ở bán đảo Triều Tiên hay với Nhật ở biển Hoa Đông, nhưng trọng tâm lúc này là Biển Đông.
Từ lâu một số tàu ngầm nguyên tử của Trung Quốc đã được điều phái cho hạm đội Nam Hải và bốn tàu ngầm lớp Tấn đồn trú tại căn cứ hải quân Du Lâm miền Nam đảo Hải Nam.
Ông Wu Riqiang, giáo sư phụ giảng phân khoa nghiên cứu quốc tế trường đại học Nhân Dân Bắc Kinh, nhận xét: “Vì các tàu ngầm nguyên tử có mặt trong Biển Đông, máy bay Hải Quân Mỹ vẫn tìm cách do thám hoạt động của chúng trong vùng này và Hải Quân Trung Quốc ghét chuyện ấy nên thường tìm cách xua đuổi.”
Ông muốn nói đến vụ mới đây hai chiến đấu cơ Trung Quốc bay tới sát bên một máy bay tuần thám biển của Hải Quân Hoa Kỳ.
Lực lượng răn đe của Trung Quốc chỉ có khoảng 260 đầu đạn hạt nhân so với khoảng 7,000 của Nga và Mỹ. Đặt căn cứ trên đất liền, những vũ khí này rất dễ bị tiêu diệt nhanh chóng với cuộc tấn công chớp nhoáng bằng vũ khí nguyên tử hay vũ khí quy ước. Chính quyền Tập Cận Bình luôn luôn khẳng định là sẽ không bao giờ tấn công trước bằng vũ khí nguyên tử. Nhưng giới quân sự Trung Quốc lập luận rằng đối phó sự phát triển khả năng quân sự Mỹ với những vũ khí mới, lực lượng răn đe của Trung Quốc sẽ không còn giá trị gì nếu không được nâng cấp.
Tờ The Guardian, dẫn lời Giáo Sư Wu Riqiang, còn cho rằng triển khai tàu ngầm nguyên tử chỉ là một hành động mang ý nghĩa tượng trưng. Nếu chiến tranh thật sự xảy ra, Mỹ có thể tiêu diệt nhanh chóng đầu não ở Bắc Kinh và lãnh đạo Trung Quốc không thể kịp ra lệnh cho các lực lượng xa. Vì vậy, theo ông, Trung Quốc chỉ nên giữ nguyên đường lối hiện tại và tìm cách che giấu phân tán các hỏa tiễn nguyên tử đặt căn cứ trên đất liền. (HC)

Đài Loan vẫn là Trung Hoa Dân Quốc - XHCN Tân Tả thảm bại ở Nam Mỹ - Brazil HÀ NHÂN VĂN

Đài Loan vẫn là Trung Hoa Dân Quốc - XHCN Tân Tả thảm bại ở Nam Mỹ - Brazil

HÀ NHÂN VĂN

Đài Loan vẫn là Trung Hoa Dân Quốc; Độc lập, dân chủ, đang ở thế công!

TỪ ĐÀI BẮC ĐẾN BẮC KINH 
Bài diễn văn nhậm chức của Tân Tổng thống Thái Anh Văn,  Đài Loan,  như một thông điệp mà phần chính yếu là gửi qua Bắc Kinh. Bà Thái, 59 tuổi, không một lời nhắc đến One China mà Bắc Kinh kỳ vọng. Bà Thái nhắc đi nhắc lại, hai bên cần đối thoại và đối thoại. Qua lễ nhậm chức, mọi người đã nhận ra rất rõ ràng điều này: Tân Tổng thống Đài Loan vẫn là Tổng thống của nước Cộng Hòa Trung Hoa Dân Quốc. Dự lễ nhậm chức có ông Thống đốc Đài Bắc. Dù vậy, từ thời TT Tưởng Kinh Quốc, Đài Loan còn có danh xưng nước Trung Hoa trên đảo Đài Loan "Republic of China on Taiwan". Hệ thống, cơ cấu công quyền vẫn là thừa kế nước Cộng Hoa Trung Hoa Dân Quốc trước năm 1945 từ Hoa Lục. Trong lễ nhậm chức vừa qua, một vị Đại tướng, Tổng tham mưu trưởng Quân Đội TH Dân Quốc, một Đô đốc Tư lệnh Hải quân trong quân phục đại lễ màu trắng theo tôn ti, khiêm tốn ngồi vào hàng ghế thứ 3. Đài Loan đã là một quốc gia hoàn toàn dân chủ.
THẾ MỚI CỦA ĐÀI LOAN 
Qua bài diễn văn nhậm chức của TT Thái Anh Văn, rất khôn khéo linh động, không làm cho Bắc Kinh nổi giận nhưng Bắc Kinh đủ hiểu rằng, Thái Anh Văn muốn gửi một thông điệp đến Bắc Kinh và toàn dân Hoa Lục, Đài Loan vẫn là một quốc gia độc lập, dân chủ, tự do, vẫn là một nước Trung Hoa Dân Quốc. Bà Thái không hé lộ ý đồ Đài Loan sẽ tuyên bố độc lập, bà cũng dứt khoát Đài Loan không phải là một tỉnh. Trên danh nghĩa đã có một tỉnh Đài Loan trong nước Cộng Hòa Trung Hoa Dân Quốc. Bà kêu gọi đối thoại giữa đôi bên. Cái khó của bản thông điệp là bà làm cho Bắc Kinh hiểu rằng CH Trung Hoa Dân Quốc hôm nay cũng như quá khứ 67 năm trước đã không công nhận nhà nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa. 
TH Dân Quốc vẫn độc lập dù ở trên đảo Đài Loan, một cường quốc quân sự, một cường quốc kinh tế tài chính với dân số 23.2 triệu, diện tích chỉ có 36,179 km2 mà tổng sản lượng quốc gia đã lên đến 4,64 tỷ $US (2016), lợi tức đầu người toàn niên 19,980 $US trong khi TC, diện tích mênh mông 9,560,900 km2, dân số 1,347,6 triệu người, tổng sản lượng quốc gia GDP 7,319 tỷ $US, lợi tức đầu người toàn niên 5,450 $US. Vậy chia theo diện tích và dân số, Hoa Lục và Đài Loan, ai hơn ai?
PHI CHÂU RÚNG ĐỘNG VÌ TIN "THỊT NGƯỜI ĐÓNG HỘP"! 
Ngày 18-5 vừa qua, Pháp Tấn Xã loan tin, đài phát thanh của chính phủ Cộng hòa Gambia, Phi châu, loan tin động trời theo tiết lộ của một phụ nữ Gambia từng sống ở Hoa Lục, đã chứng kiến tận mắt, đã "nắm được bằng chứng", một công ty đồ hộp TC đã dùng thịt người chết (như thịt heo, thịt dê ... ) đóng hộp đem qua Phi châu bán! Theo một ký giả Pháp ở Congo Brezaville tin này, làm chấn động Phi châu, uy tín của TC sụp đổ ở nhiều nước mà TC đang đầu tư với số vốn vượt cả Anh, Pháp và Đức. Tình hình đột khởi rất nghiêm trọng đến mức phát ngôn Hồng Lỗi Bắc Kinh được lệnh "cực lực" cải chính ngay. Nhưng khắp Phi châu đều không tin lời cải chính của Hồng Lỗi, mặc nhiên coi là sự thực do đài phát thanh quốc gia Gambia. 
http://www.echinacities.com/upload/editor/weirdnews2-(564).jpg
Chính phủ Gambia vẫn yên lặng!  Đây là quốc gia thân thiện của TC. Dân Hồi giáo Gambia cũng như tất cả dân Hồi trên thế giới "ghê sợ" thịt heo và thịt chó huống chi thịt người. Nhưng dân Hoa Hán lại nổi tiếng về thức ăn thịt người! Truyện Thủy Hử, một danh phẩm quốc tế đã được dịch qua tiếng Anh, Pháp... Thị Nại Am viết về Hắc Điếm, thường giết khách trọ béo tốt, xẻ thịt làm các món ăn và nhân bánh. Văn hào Lỗ Tấn, chế độ Mao tin như "Thánh sống" của Cách mạng vô sản. Sử sách TC tôn Lỗ Tấn (1881-1936) là nhà văn, nhà tư tưởng vĩ đại của TC hiện đại. Ông người gốc Mân Việt, ở Thiệu Hưng, Chiết Giang (xem: Lao Tư và Thịnh Lê, Bách khoa từ điển Nho - Phật - Đạo, nxb Ly Giang, TQ, 1995, tr. 778). Lỗ Tấn tên thực là Chu Thụ Nhân. Nhà văn Trung Hoa đầu tiên viết truyện bằng chữ quốc ngữ mới, Quan Thoại, với danh phẩm Nhật ký người điên (bản dịch Việt ngữ của Nguyễn Hiến Lê). Lỗ Tấn vạch trần và đả kích mạnh mẽ vào chế độ phong kiến "người ăn thịt người"!  Các nhà văn thời Lỗ Tấn còn kịch liệt đả kích nạn phong kiến TH "ăn thịt bao tử heo!" (thịnh hành ở Thượng Hải). Trung Hoa Văn Hóa Sử - Tam Bách Đề cho ta biết "Người TH ở Thiên Tân có món ăn bao tử chó quay. TH văn học Sử đã viết về món ăn này, không kể các món ăn vương giả như ăn gỏi chuột còn sống (sở thích của Từ Hy Thái Hậu nhà Thanh). 
Do văn hóa quá khác biệt (ẩm thực) Phi châu và Trung Hoa khó  hòa hợp. Thí dụ thịt heo, lạp xưởng... Bản tin "thịt người" đóng hộp của Bắc Kinh phổ biến trên đài quốc gia Gambia, phổ phiến trên khắp lục địa Phi châu. Hậu quả không phải là nhỏ.
MỘT DANH NGHĨA TÊ LIỆT: BRAZIL, TRUNG CỘNG VÀ NGA 
Năm 2008, Bắc Kinh chủ xướng thành lập Liên minh kinh tế tài chính để Brazil đứng đầu rồi đến Nga Sô, Ấn Độ, Trung Cộng và Nam Phi, gọi tắt là BRICS (Brazil, Russia, India, China và South Africa). Liên minh này trực tiếp đối đầu với Hoa Kỳ, Ngân Hàng Thế Giới WB, Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế IMF và đồng đô la Mỹ, mục đích xa hơn là phá vỡ đơn cực siêu cường Hoa Kỳ để có thể vượt Hoa Kỳ. TC, Nga, kể cả Ấn Độ vận động thành lập một khối các quốc gia kỹ nghệ, đối đầu với G-7. Té nước theo mưa, Hoa Kỳ đi bước trước vận động thành lập khối G-20. Riêng Á châu, gồm Nhật, Nam Hàn, TC, Nam Dương, Úc Đại Lợi, Ấn Độ, Tân Tây Lan. Giấc đại mộng của TC sẽ là siêu cường thứ 2 lãnh đạo G-20 nhưng thất bại, TC cũng là "cá mè một lứa" với các nước đang lên như Nam Hàn, Nam Dương, Saudi Arabia ...  
Thất bại đau nhất, lớn nhất cho Nga và TC năm 2015-2016, kinh tế tài chính Brazil sụp đổ. Nữ Tổng thống Brazil, ta và Tàu gọi là Ba Tây, bà Dilme Rousseff, "người bạn vĩ đại của TC", CT Hồ Cẩm Đào từng tung hô như thế, tái đắc cử tháng 10-2015, chỉ một thời gian ngắn, uy tín từ 57% tháng 3-2016 chỉ còn 10%!  Chế độ XHCN Tân Tả mà bà Dilme lãnh đạo hoàn toàn thất bại, tưởng rằng TC và Nga sẽ dang tay cứu giúp. Làm sao cứu nổi, Nga cứu Nga không nổi, huống chi Ba Tây Tân Tả. TC khoanh tay, không còn tiếp sức nổi cho XHCN Tân Tả Ba Tây. Đành nhìn nhau đang vỡ ra từng mảng. TT Dilme và XHCN Tân Tả của bà phạm quá nhiều lầm lỗi về kinh tế, tài chính và ngân sách quốc gia. Dilme không lối thoát. Quốc hội đòi bãi chức Dilme. Khối BRICS, niềm tự hào "vĩ đại" của Tập Cận Bình trở thành số không "vĩ đại". 


Brazil bên lề phá sản. Hướng về Mỹ, Dilme qua Hoa Thịnh Đốn cầu cứu Obama! Vô phương! Thượng viện Brazil chất vấn rồi luận tội Dilme. Với đa số quyết định, bà Dilme Rousseff, người bạn lớn của Tập Cận Bình, người bạn "vô cùng tin cậy" của Putin ở Tây Bán Cầu bị thượng viện Brazil cách chức Tổng thống. Ông Marcel Turner, 75 tuổi, được thượng viện cử làm quyền Tổng Thống. Mặc nhiên khối BRICS vỡ! TT Turner thừa hưởng một núi rác vĩ đại!  Hậu quả đua đòi BRICS của Tân Tả Brazil còn di lụy lâu dài. Thất bại của Tân Tả Brazil là thất bại chua cay của Tập Cận Bình lẫn Putin. Mohe Ấn Độ lanh chân thoát khỏi, ôm chặt Mỹ - Nhật và ĐNÁ.
KHI XHCN TÂN TẢ SỤP ĐỔ 
Lãnh tụ XHCN Tân Tả Brazil xuất hiện như một thần tượng mới. Brazil là một cường quốc lớn nhất Nam Mỹ. Khi BRICS ra đời, Nga - TC hỷ hả coi như Nam Mỹ đã lọt vào vòng tay Nga. TC, một chân trời mới ở Tây Bán Cầu. Tưởng đâu Hoa Kỳ đã mất một vùng biên cương trù phu nhất, đầy triển vọng thành một đại cường số 2 ở Tây Bán Cầu. CT Hồ Cẩm Đào thăm Brazil, hỷ hả tuyên bố hàm ý rằng, thế giới không còn nước nào chiếm ngôi độc tôn nữa!  Ám chỉ Hoa Kỳ. Danh tiếng của bà Dilme Rousseff vượt cả Thủ tướng Đức Merkel. Thậm chí, năm 2014, TT Obama mời Dilme thăm Hoa Thịnh Đốn, bà lạnh lùng từ chối. BRICS, TC và Brazil chuẩn bị mở ngân hàng quốc tế thay IMF và sẽ thay đồng đô la Mỹ, lấy ND Tệ tức đồng Nguyên của TC làm tiền tệ tiêu chuẩn quốc tế. Năm 2015, Brazil thỏa thuận với TC và BRICS nhận ND Tệ của TC thay đô la Mỹ làm tiền tệ giao hoán giữa TC và khối BRICS. Hào hứng được ít tuần, các doanh nghiệp lớn nhỏ và ngân hàng thương mại Brazil không nhận ND Tệ của TC thay đô-la Mỹ. TC ào ạt đổ vốn vào Brazil đầu tư và phát triển!  Thí dụ thuê hàng trăm mẫu đất hoa mầu trồng cà chua, đóng hộp cà chua ngay ở Brazil bán qua Liên Âu và Mỹ. 
Diện tích Brazil 8,511,900 km2, dân số 200 triệu, lợi tức đầu người hàng năm 12,580 $US. Nước duy nhất ở Nam Mỹ nói tiếng Portugal (Bồ Đào Nha), Công giáo đa số. Thế vận hội sẽ tổ chức vào tháng 8 năm 2016. Năm 2015, tổ chức giải World Cup Túc cầu thế giới. Đảng Công Nhân thắng cửa liên tục (lần thứ 4), Dilme hào hứng thực hiện xã hội chủ nghĩa (XHCN) Tân Tả, cùng Nga, TC, Ấn Độ thành lập khối kinh tế BRICS. 
XHCN Brazil lôi kéo các nước Nam Mỹ như Peru, Bolivia, theo chân Venezuela, Brazil công khai tôn thờ Các-Mác, Fidel Castro. Bất thành, chính quyền XHCN Brazil thất bại trong phát triển, đầu tư, vung tay quá trán, ngân sách quốc gia liên tiếp thâm thủng. Về mặt xã hội, dân Brazil không ưa XHCN dù là dân chủ. Tân Tả thất bại. Venezuela theo chân Brazil, vào tháng 5 này, đang bên lề phá sản. XHCN Tân Tả là sản phẩm của Tân Tả Pháp do văn hào Pháp Jean Paul Sartre, ông tổ triết học Hiện Sinh (Existentialisme). Về xã hội chính trị, Jean Paul Sartre lấy Các Mác làm nền tảng, cũng vẫn là một loại hình Mác - Lênin biến thể, Tây phương gọi là Tân Tả (The New Left). Tân Tả là chủ lực, chủ động trong các phong trào phản chiến ở Âu Mỹ. Sartre và Tân Tả qui mô hóa, hệ thống hóa thành XHCN Dân chủ. Tích cực chống Mỹ mà họ gán cho Mỹ danh hiệu Chủ nghĩa thực dân mới (Neo Colonialism).
XHCN TÂN TẢ 2016: NGỌN ĐÈN TÀN
Đỉnh cao XHCN Tân Tả là Brazil với Dilme. Đỉnh cao chót vót của Tân Tả là khối kinh tế BRICS đối đầu với Ngân Hàng Thế Giới, Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế IMF, Dilme quyết định lấy đồng Nhân Dân tệ của TC thay đô la Mỹ  làm tiền tệ tiêu chuẩn quốc tế song hành với đô-la Mỹ. Đảng Công Nhân Brazil không cứu nổi bà Trùm XHCN Dilme! Tập Cận Bình cao chạy xa bay, cứu lấy thân chưa nổi. Lý Khắc Cường trong chuyến công du Nam Mỹ 2014, đổ hàng chục tỷ đô la Mỹ đầu tư ở Brazil, toan nắm gọn các ngân hàng Brazil và đồng Nhân Dân Tệ là "chủ đạo"! Tiêu tan! Tập Cận Bình cao ngạo, hoang tưởng đã quên mất sự thực này, từ lịch sử, văn hóa đến địa lý chính trị: Tây bán cầu vẫn nằm gọn trong cương giới Tây bán cầu, Bắc Mỹ vẫn là ưu thế chủ lực, dẫn đầu. TC dù phóng tài hóa thu nhân tâm, vẫn không chen chân vào nổi. Tấm gương Cuba sờ sờ trước mắt, trong 50 năm trong chiến tranh lạnh, Liên Sô chỉ bám được một hải đảo Cuba, nhưng 50 năm ấy, đường mía của Cuba vẫn nằm trong tư bản công nghệ đường mía của “Uncle Sam” qua trung gian  các nước Trung Mỹ. Liên Xô không bám rễ được ở Nam Mỹ, huống chi TC thời Tập Cận Bình và Putin Nga! 
Tư bản Tây Bán Cầu sẽ nhường cho TC được phần nào hay phần nấy. Có một ngày không còn xa, TC sẽ trắng tay ở Nam Mỹ, mất cả chỉ lẫn chài. Cuba và Venezuela 2016 đang sờ sờ trước mắt!  Brazil là bài học cay đắng cho khối kinh tế BRICS!
TRƯỜNG HỢP CÁCH MẠNG DÂN CHỦ SANDERS
Ứng cử viên Dân Chủ Hillary Clinton chắc chắn sẽ lên võ đài đấu với Donald Trump mà báo Pháp gọi là anh hề "clown" (nhật báo Le Figaro). Bà Hillary từng là Tân Tả, coi Trùm CS Nam Mỹ Che Guevana là thần tượng (sau Che bị CIA khai tử). Nhưng người phụ nữ trí thức này "cực kỳ" khôn ngoan tiến thân, đã cùng Clinton sớm bỏ Tân Tả trở thành Trung Tả (Centre-Left) và "Liberal". Ứng cử viên Dân Chủ Bernie Sanders vẫn còn đủ gân cốt lẽo đẽo theo sau bà Hillary Clinton. TNS tiểu bang Vermont (trên 90% da trắng), Sanders là Do Thái Ba Lan theo cha mẹ qua Mỹ tỵ nạn Đức Quốc Xã Hitler. Khi còn là thanh niên, Sanders say mê chủ nghĩa Các Mác - Ăng ghen. Vợ chồng Sanders đã từng qua Liên Xô “tham quan”, sau chuyển qua XHCN Dân Chủ kiểu XHCN Do Thái. Ông cũng là thành viên phản chiến tích cực trong chiến tranh VN. Sanders được coi là người ngoài đảng Dân Chủ (outsider). Ông thiên hẳn về XHCN thân Mác-xít hơn là Tân Tả. Sanders lấy cách biệt giàu nghèo, bất công xã hội làm chủ đề tranh cử, ông chống lại The Wall Street nghĩa là chống lại Tư bản. Ông được thanh niên sinh viên cuồng nhiệt ủng hộ do chủ trương rất hấp dẫn đối với giới trẻ và sinh viên: miễn học phí đại học và miễn bảo hiểm y tế, thực hiện một nền y tế toàn dân (như Canada, Na Uy, Thụy Điển, Đan Mạch, Phần Lan). Ông ta quên một thực tại trước mắt: xã hội Hoa Kỳ là xã hội di dân, đa chủng, không phải là Bắc Âu. Thí dụ 11 triệu di dân lậu, tiền đâu đổ ra bao hết phí tổn y tế, tiền đâu để trả cho sản phụ nằm nhà thương đẻ v.v... Dù đủ tiền trả nhưng trả cho dân lậu thì thế nào?  Là TNS, Sanders không rõ thực tại y tế công: người mang thẻ Medicaid (còn gọi là Medical) đâu có kém người có bảo hiểm. 

Một năm chính phủ Mỹ phải trả bao nhiêu tỷ tiền phiếu thực phẩm (food stamps)? Trung tiểu học hoàn toàn miễn phí. Nếu miễn phí đại học, một năm chính phủ phải tốn bao nhiêu tỷ? Chưa nói đến đại học tư. Ở Mỹ này, đại học là một đại xí nghiệp, nhất là các đại học tư. NS. Sanders không biết ngân sách của các ĐH Harvard, Yale, Standford, Johns Hopkins, MIT... một năm bao nhiêu tỷ!  Đây chỉ là điều hoang tưởng mị tuổi trẻ kiếm phiếu. Sanders làm sống lại XHCN dù Dân Chủ - Tân Tả hay Do Thái,  hay Tân Mácxít chỉ là lỡ thời, lỗi thời, mị dân!  Brazil là một tấm gương XHCN bi thảm, ảo vọng!  XHCN Cộng Sản Cuba, VN đang hấp hối, XHCN kiểu TC đang ngắc ngoải, vì là trò lừa bịp. Tranh đấu giai cấp đã lỗi thời, phi nhân bản, chỉ là trò "theo voi hít bã mía ... CS"!
CÓ HAY KHÔNG CÓ CHỦ NGHĨA TƯ BẢN?
Các Mác viết bộ Tư Bản Luận nửa đầu thế kỷ 20, thiên hạ nô nức đi tìm Tư bản luận. Rút cuộc, chẳng đi đến đâu!  Tối mò!  Dịch ra tiếng Việt (nxb Sự Thật) lại càng ngớ ngẩn, không có chủ nghĩa tư bản (Capitalism) chỉ gọi là như thế!  Không có ý thức hệ tư bản, chỉ gọi lài như thế!  Tỷ phú Donald Trump là một pho "Tư bản luận" vượt Các Mác!  Donald Trump xuất bản tập sách, đó là "ý thức hệ" CS, tóm tắt vào mấy chữ "lột", lột nhau, Trump gọi là "The Art of Deal". Tư bản là vốn, tạo vốn, khai thác vốn làm sao có lời!  Tư bản là khai thác (tài nguyên nhân lực, thị trường ...) sản xuất và tiêu thụ!  Tư bản Mỹ là tinh hoa của mấy diện căn bản đó. Các nhà đòn (funeral home) là một đại kỹ nghệ. Mỗi người chết là tài nguyên. Mỗi người đau ốm, bệnh tật là tài nguyên. Các bệnh viện ở Mỹ là một hệ thống đại tư bản, gắn chặt với bảo hiểm, gắn chặt với đại kỹ nghệ thuốc, y cụ. Năm 2015, tỷ phú D. Trump thu được 547 triệu lợi tức. Ông đóng thuế bao nhiêu? Như tỷ phú Buffet, với tài sản 44 tỷ $US, ông đóng thuế ít hơn người thư ký của ông. Đó là bất công xã hội.  
Cựu ứng cử viên đảng Cộng Hòa Romney là một triệu triệu phụ, ông đóng thuế hàng năm là 14% lợi tức, một chuyên viên của ông phải đóng khoảng 36% thuế đánh trên lợi tức hàng năm. Công bình ở đâu? Nhưng nếu không có tỷ phú Trump, triệu phú Romney, nước Mỹ sẽ mất bao nhiêu việc làm?  Sở thuế liên bang và tieêu bang sẽ thất thu bao nhiêu? Tư bản là cái vòng loanh quanh luẩn quẩn nhưng nhất quán nhắm tới một điểm là lời. Tiền đẻ ra tiền. Vốn đẻ ra vốn. Mức cuối cùng chiến tranh cũng là tài nguyên của tư bản. Chiến tranh là anh khổng lồ tiêu thụ vĩ đại. Cho nổ một trái bom, sức tiêu thụ lớn lao như thế nào? Cho nên, tư bản không có đạo lý, không có công bằng bác ái. Tư bản là tiền! Nhưng nếu không có tư bản làm sao có nước Mỹ, Nhật, Anh, Đức, Pháp... như ngày nay? Nước Mỹ là tư bản, mãi mãi là tư bản, bao lâu còn nước Mỹ như  ngày nay và hơn ngày nay. Kinh tế thị trường là kinh tế tư bản. Không bao giờ có thứ kinh tế CS vô sản! 
TNS Sanders chống lại The Wall Street, "trái tim của tư bản Mỹ" là ông chống lại nước Mỹ. Năm 2008 The Wall Street lảo đảo, bên lề sập tiệm, thị trường tài chính Mỹ lảo đảo, tưởng như quỵ ngã!  The Wall Street đã phục hồi. Bao trùm toàn cầu, Mỹ vẫn là Mỹ siêu tư bản. Nhưng Mỹ cũng như toàn khối Anglo Saxons theo"Thực tế chủ nghĩa", "chủ nghĩa được việc" luôn luôn thích ứng, thích nghi thích hợp. Bây giờ, Hoa Kỳ và toàn khối Anglo-Saxons, vẫn son sắt với nhau, đều đã chuyển hướng. Canada đi trước với một Trudeau trẻ, đậm đà tư duy xã hội; Hillary Clinton tiếp nối con đường của Obama, chuyển hướng nhanh chóng qua một Tư bản chia sẻ "The Sharing Capitalism". Do vậy Sanders vẫn ở ngoài dòng chính của đảng Dân Chủ, báo chí Mỹ gọi là "outsider". Donald Trump, một tỷ phú cũng ngoài dòng chính Cộng Hòa Mỹ, một outsider. Rút cuộc ai đi vào dòng chính, bên CH hay DC, người đó vào Bạch ốc, thời đại của "sharing". Hiệp ước Tự do mậu dịch "xuyên TBD" gồm 12 nước là một dấu chỉ khởi đầu cho một kỳ nguyên "sharing capitalism".
NGA - NHẬT - MỸ 
Qua mấy số báo trên mục này, HNV tôi lập đi lập lại: Nga - Tàu chỉ liên minh giai đoạn. Từ quá trình lịch sử Nga - Hoa, Nga và TC không liên minh được lâu dài, nhất là về quân sự. Trong nhất thời TT Obama từ chối họp thượng đỉnh Nga - Mỹ với Putin (the Washington Times, xem: Obama plays down summit with Putin, May 5, 2016). Putin chỉ gồng mình "cương" với Mỹ, le lói với kho đầu đạn nguyên tử. Putin dư thông minh, tài ba lỗi lạc để hiểu rằng, một Liên Xô với 15 cộng hòa, với khối liên minh quân sự Varsovie đối đầu với NATO và một Đông Âu CS thời Brehnev còn thua Ronald Reagan không tốn một viên đạn, huống chi Putin!  Nga Sô đã thấm đòn cấm vận của Âu - Mỹ. Để cho biết tay nhau! Putin đang tìm đường hòa hoãn với Âu Mỹ trong thế lớn! Rốt cuộc một TC với Tập Cận Bình đang bị be bờ tứ phía. Phi châu là địa bàn truyền thống của Anh, Pháp, Ý, Đức. Vụ TC đóng đồ hộp thịt người chết bán qua Gambia đang bùng to, đụng mạnh vào danh dự của các dân tộc Phi châu.
THUYỀN ĐUA THÌ LÁI CŨNG ĐUA 
Ta có câu "Thuyền đua thì lái cũng đua. Con cóc cũng nhảy, con cua cũng bò". Sau thượng đỉnh Hoa Kỳ - ASEAN do TT Obama triệu tập, Putin cũng sáp tới, bám sát Đông Nam Á. Tuần qua, TT Putin triệu tập hội nghị thượng đỉnh "không chính thức" Nga Sô và 10 nước khối cộng đồng kinh tế ĐNA ở hải cảng Sochi bên bờ Hắc Hải. Gọi là "unofficial" có lẽ Putin tế nhị tránh va chạm với TC và kể cả Mỹ. TT Nguyễn Xuân Phúc phó hội. Khi âm thầm Nga đã nhảy vào Thái Lan vừa viện trợ quân sự vừa chào mời bán phản lực cơ, xe tăng và đại pháo. Nga không dại gì buông VN, vẫn nhăm nhe trở lại Cam Ranh. Điều này chứng tỏ tuy Nga ngon miệng lên tiếng ủng hộ lập trường hòa bình (!) của TC trong vấn đề Biển Đông nhưng Nga vẫn xía phần vào ASEAN mà Biển Đông với Cam Ranh là trọng điểm!  VN ở vào thế tay 3 chăng? Thưa không! Xin thưa rõ ở đây rằng, chuyến công du VN trong 4 ngày của TT Obama là một dấu chỉ Hoa Kỳ dứt khoát trở lại VN như một chủ lực bên bờ Biển Đông và Nam TBD, từng bước một, Hoa Kỳ sẽ tạo một thế đứng như kiềng ba chân. 

HÀ NHÂN VĂN