Thứ Tư, 21 tháng 2, 2018

NHỮNG ĐIỀU VIỆT CỘNG SỢ.

      Việt Cộng là thứ cặn bả nhất trong những cặn bả của xã hội loài người, bao gồm những đặc tính" gian, tham, dâm, ác"; bè đảng Việt Cộng hay nói theo từ ngữ chung là Cộng Sản, thì đây là thứ siêu cướp của giết người, nô lệ hóa nạn nhân...như câu của tên cướp Nguyễn Hộ:" nhà chúng ta ở, vợ chúng ta lấy, con chúng ta bắt làm nô lệ". Cũng như ăn cướp luôn sợ cảnh sát, quan tòa, thì băng đảng bất lương, cũng có cái sợ, như câu tục ngữ:" vỏ quít dầy có móng tay nhọn", thì mới có thuốc trị, nên người ta nói:" ma cao một thướt, đạo cao một trượng".

     Việt Cộng không sợ quốc tế lên án bằng mồm, giấy mực, mà không có hành động, tức là lời kết án, văn bản, đều không làm cho Việt Cộng nao núng; do đó ngay cả đệ nhất siêu cường Hoa Kỳ, có đưa ra, đưa vào, đưa tới, đưa lui cái danh sách mệnh danh là:" các nước vi phạm nhân quyền và tự do tôn giáo", Việt Cộng cũng phớt lờ và đôi khi còn ngạo mạng cho phát ngôn viên phản bác theo lối cải chày cải cối với lý luận thường được áp dụng:" không được xen vào nội bộ của Việt Nam". Đây là lối nói của kẻ gian ác, khó chấp nhận trong một thế giới đặt nhân phẩm, mạng người, quyền tự do căn bản, được ghi trong Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc, được chính Việt Cộng ký kết khi gia nhập. Đành rằng nhà ai nấy ở, là quyền sinh hoạt tự do cá nhân; tuy nhiên, khi nhà kế bên có bạo hành, ăn cướp xâm nhập, giết người...ngay cả gia chủ ỷ quyền đánh đập những người trong nhà, thì người kế bên cũng phải điện thoại báo với cảnh sát đến để can thiệp. Nước Úc có chương trình Neighbourhood  watch, cũng nhằm bảo vệ sinh mạng, tài sản và sự an bình cho mọi người trong xã hội.

       Việt Cộng cũng không sợ cả nhân dân ta thán , ngay cả họ hàng, thân tộc nguyền rủa, tẩy chay.....tuy nhiên hầu hết đảng viên đảng cướp Việt Cộng chỉ sợ bị đảng trừng trị, khai trừ, hạ tầng công tác, không loại trừ bị thủ tiêu. Người Cộng Sản không đặt quyền lợi tổ quốc, nhân dân như các chính đảng, mà quyền lợi đảng cướp phải đặt lên trên tất cả:" thà mất nước, chứ đừng để mất đảng, phải bảo vệ đảng như bảo vệ con ngươi trong tròng mắt". Nhân vô thập toàn, nên mỗi người đều có cái sợ khác nhau: có người cao to, không sợ bị dọa nạt, nhưng lại sợ những cái không đáng sợ như sợ con sâu, con chuột....do đó, đảng Cộng Sản, dù hung bạo, gian manh, nhưng cũng có nhiều cái sợ, có khả năng làm tan rả đảng cướp:
  • 1-Sợ bị tố cáo tội ác:
Những kẻ ác, cướp của giết người, thường rất sợ bị người ta nhận dạng ra tội phạm. Cho nên đảng cướp Việt Cộng luôn tìm cách che đậy tội ác từ 1930 đến nay, khi có mặt của đảng Cộng Sản hoạt động tại Việt Nam. Những tội ác rành rành, lịch sử không bao giờ phai nhạt, như vua Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn học trò, cách đây hơn 2200 năm, mà vẫn còn nhắc nhở bằng" bia miệng và sách sử". Tội ác của bọn bất nhân của đảng cướp Việt Cộng rất nhiều, không bút mực nào tả hết và mỗi gia đình nạn nhân đều khắc sâu những cảnh tượng hải hùng do bọn cướp Việt Cộng gây ra. Những tội ác tày trời nầy qua các cuộc thanh toán, giết người, cướp của dã man mà Việt Cộng ngụy biện qua hình thức" đấu tranh giai cấp", cải tạo, đưa đất nước lên xã hội chủ nghĩa để chuẩn bị tiến đến cái thiên đàng Cộng Sản ảo mộng, là những lời gian trá của lũ cướp, núp dưới vỏ bọc" làm cách mạng". Từ 1930, Việt Cộng đã giết người, thủ tiêu biết bao người Việt Nam không theo chúng, trong số nầy có nhiều thành viên của các đảng phái như Việt Nam Quốc Dân Đảng, Đại Việt Quốc Dân Đảng....sau nầy các tôn giáo như Cao Đài, Hòa Hảo, cũng nằm trong danh sách tàn sát của bè lũ ác ôn Hồ Chí Minh; tội ác cứ tiếp tục gia tăng, chồng chất qua nhiều thời kỳ, tức là lúc nào kẻ cướp Việt Cộng cũng gây tội ác như bản chất của băng đảng bất lương trong bất cứ nơi nào trên hành tinh nầy:" không cướp của giết người, thì không thể gọi là băng đảng cướp".

- Sau hiệp định Geneve 1945, bộ mặt thật của Cộng Sản phơi bày qua cái gọi là" cải cách ruộng đất" miền bắc, làm cho máu đổ khắp nông thôn, con số nạn nhân thật khủng khiếp, có thể lên đến hàng triệu người, đồng thời cũng phá tan tận gốc rể cái nề nếp đạo đức gia đình, tình cảm giữa con cái và cha mẹ, ông bà, thân tộc, xã hội, được tạo dựng hàng ngàn năm lịch sử; thế nên cái cảnh họ hàng" đấu tố" lẫn nhau để tạm yên thân, mà Việt Cộng hay dùng lời đạo đức giả là:" khoan hồng". Đảng cướp không có tình cảm, đạo lý, nên bất cứ ai cũng là" khổ chủ" của chúng; thành phần:"Trí, phú, địa hào...bị đào tận gốc" bị đặt y tiên hành đầu để thanh toán, nên văn nghệ sĩ cũng nằm trong chính sách triệt hạ, điển hình là vụ án Nhân Văn Giai phẩm là một sự kiện gây nhiều xúc động trong giới văn học Việt Nam, đây là vết thương không bao giờ lành. Ngoại trừ trường hợp là đảng cướp Việt Cộng xóa hết lịch sử Việt Nam để tự biên tự diễn viết thành một thứ lịch sử theo quan điểm của kẻ cướp, thì tội ác có khả năng bị quên lãng theo thời gian. Do đó, từ lâu, đảng Cộng Sản cố gắng  nhào nắn lại lịch sử theo" định hướng xã hội chủ nghĩa", trong đó làm giảm công lao dựng và giữ nước của tiền nhân qua các anh hùng dân tộc, và đồng thời tô đậm, đánh bóng tên quốc tặc Hồ Chí Minh và đảng cướp, hầu đầu độc nhiều thế hệ sau nầy.

-Cuộc tàn sát trong vụ tổng công kích tết Mậu Thân 1968, riêng tại Huế, có ít nhất 4 ngàn nạn nhân gồm dân thường, quân cán chính, học trò, sinh viên, giáo sư nước ngoài, linh mục....bị thảm sát bằng những phương cách vô cùng dã man: đập đầu, bắn, chém, chôn sống....hình ảnh những đống xương, đầu lâu vẫn còn lưu lại trong sách, tài liệu do nạn nhân ghi nhận và người ngoại quốc.

-Trong cuộc chiến, với chủ trương khủng bố, Việt Cộng đã sát hại biết bao thường dân vô tội qua những vụ hành quyết ở vùng nông thôn hàng ngày, với chủ trương:" thà giết lầm hơn tha lầm", pháo kích vào khu đông dân cư, không từ chối mục tiêu trường học, bịnh viện.... đặt mìn nơi công cộng, hầm chông khắp các thôn làng, đường mòn, được những tên khủng bố Việt Cộng gọi là:" hầm chông nhân đạo"...

-Sau khi chiếm miền Nam, những ngày đầu tiên, Việt Cộng hành quyết hàng ngàn chiến sĩ quốc gia kiên cường, gồm quân nhân, công chức, cảnh sát...là những anh hùng trong trận chiến chống khủng bố. Sau đó hành hạ hàng trăm ngàn quân nhân cán chính trong các trại tù dã man, dưới mỹ từ" cải tạo", tù bị nhục mạ, hành hạ, đánh đập, hành quyết, biệt giam, lao động khổ sai, bịnh không thiếu men, ăn ở tồi tệ...nên tù trải qua từ vài ba năm đến 17 năm, khiến gần 100 ngàn người bỏ xác trong lao tù.

-Hàng chục ngàn chiến sĩ phục quốc sau năm 1975 sa cơ, bị hành quyết, tù đày vô thời hạn, ghi thêm tội ác của đảng cướp Việt Cộng.

-Đày dân thành thị vào vùng kinh tế mới, để bọn cướp tha hồ chiếm nhà, đất của dân.

-Việt Cộng là tác nhân xô đẩy hàng triệu người Việt bỏ nước ra đi, vì những chính sách ăn cướp, giết người, bần cùng hóa nhân dân; hàng triệu người chết trên đường tìm tự do, nằm trong tội ác của Việt Cộng.

-Tội đem dâng đất đai cho Trung Cộng, từ thời Hồ Chí Minh, tên Phạm Văn Đồng ký bán hải đảo Hoàng Sa cho Tàu qua công hàm ngày 14 tháng 9 năm 1958, để đổi lấy viện trợ vũ khí, mà đảng cướp VC dùng để khủng bố, sát hại dân lành. Ngày nay tập đoàn ăn cướp nầy đã" nguyện trung thành tuyệt đối với chủ Trung Cộng", nên giao hải đảo Hoàng Sa, Trường Sa, vùng biển, quặng Bô xít...và những kẻ cai trị ở Việt Nam trở thành" tập đoàn Thái Thú Trung Cộng gốc Việt".

-Tội đem phụ nữ bán làm công cụ mãi dâm cho các động liên quốc gia, khai thác kỷ nghệ tình dục qua luật di trú, mà đám du sinh, con đảng, cháu bác" điều nghiên" từ các nước dân chủ, mang về, biến thành luật buôn người; ngoài ra còn có vụ buôn báo nô lệ thời đại, qua việc cấu kết với các công ty nước ngoài, bốc lột sức lao động của người Việt Nam...

    Theo tác giả quyển" Biến Động Miền Trung", thiếu tá trưởng ty cảnh sát Thừa thiên là Liên Thành cho biết: tên gián điệp Hoàng Kim Loan, sống trà trộn suốt 20 năm mới bị phát giác, hắn khai những nhân vật cao cấp trong quân lực Việt Nam Cộng Hòa được móc nối làm nội ứng....và sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, Việt Cộng đón tiếp hắn như anh hùng, trong một buổi tiệc chiêu đãi linh đình để thưởng công, Hoàng Kim Loan chết vì bị đầu độc. Không phải đương sự thành thật khai báo cái mạng lưới tình báo miền Nam trong thời gian bị bắt, mà vì hắn khai luôn vụ thảm sát tết Mậu Thân 1968 ở Huế là do đảng chỉ thị tàn sát, nên đảng giết để bịt đầu mối, nhằm chôn vùi luôn tội ác của đảng Cộng Sản. 

    Tội ác của Việt Cộng rõ ràng và nhiều như thế, thì chúng khó chối cải, tuy nhiên, kẻ gian ác luôn tìm cách bao che được phần nào hay phần ấy như câu tục ngữ:" có ai chịu cha ăn cướp". Nhất là chúng rất sợ công luận thế giới, pháp đình quốc tế....nên tìm cách chạy tội. Trong nước, Việt Cộng ra sức tẩy xóa tội ác bằng tuyên truyền qua các cơ quan truyền thông quốc doanh; tuy nhiên  ở hải ngoại, Việt Cộng khó che đậy, dù có một số sách vở viết về cuộc chiến Việt Nam, do các tác giả gốc phản chiến, viết thiên vị, binh vực cho kẻ ác, nhưng khó thuyết phục được những ai từng là nạn nhân của Việt Cộng. 

Người Việt hải ngoại đã tố cáo tội ác của đảng Cộng Sản và tên quốc tặc Hồ Chí Minh từ sau 1975 đến nay, sau khi sang bến bờ tự do, làm thức tỉnh nhiều người ngây thơ Tây Phương từng ủng hộ phong trào phản chiến khuynh tả; đây là điều làm cho chúng lo sợ, nên sau đó, phái cò mồi, núp dưới bình phong" phản tỉnh" là tên đại tá" quân hại nhân dân" Bùi Tín, hắn lếu láo chống" tham nhũng" là những kẻ cầm quyền và tự hào thời gian đi theo đảng cướp, gây tội ác trong đạo đội ám sát là" làm cách mạng", hắn khéo léo ca tụng tên Hồ Chí Minh và còn biện minh vụ thảm sát tết Mậu Thân ở Huế là do các cấp nhỏ gây ra, chớ đảng Cộng Sản không có chính sách giết người. Tuy nhiên cái đuôi chồn ló ra, khi trong nước, đảng Cộng Sản cử hành lễ" tàn sát" Mậu Thân ngay tại Huế. Bùi Tín còn muốn giải độc và binh vực cho đứa con rơi của Hồ Chí Minh, là tổng bí thư đảng Nông Đức Mạnh, người ký giấy cho phép Trung Cộng khai thác quặng Bô Xít từ năm 2001, mà dân không hay biết, đến khi Trung Cộng mang quân sang đóng, khai thác mới bể ra và người thi hành là tên thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, toàn là lũ bán nước cả.

 Những bài viết binh vực cho Hồ Chí Minh được đăng trên các cơ quan truyền thông chập chờn, có thể" xanh vỏ đỏ lòng" hay do Việt Cộng điều khiển bên trong; do dó những bài viết của Bùi Tín, Thiên Đức....trên Đàn Chim Vẹm và được phổ biến trên vài cơ quan truyền thông:
" Lập lờ nửa đỏ, nửa vàng.
Hai đàng Quốc-Cộng, phủ màng bao che"

    Đây là những cơ quan truyền thông với mục đích rõ ràng là để đánh lạc hướng dư luận, che đậy tội ác của đảng cướp và tên đầu lãnh Hồ Chí Minh. Do đó, những người tố cáo tội ác Việt Cộng trên các cơ quan truyền thông thường bị" khủng bố" qua hình thức chụp mũ với lối tuyên truyền xám trong cộng đồng để gây hoang mang, ngay cả dùng văn kiện giả để chụp mũ" Việt Cộng" nhằm gây hoang mang và làm mất uy tín của những người quyết tâm chống Cộng, đăng trên các trang báo chụp mũ" công an" mà không đưa ra được chứng cớ, trong khi những người bị cho là" Việt Cộng" vẫn lên án mạnh đảng cướp, không khoan nhượng vạch mặt tên quốc tặc Hồ Chí Minh trong ngôn từ....thì công luận biết ai là Việt Cộng, ai là quốc gia? 

Cho nên những kẻ chụp mũ lòi ra cái tay thò chiếc nón cối, chụp cho người chống Cộng, đó là" những đại lý nón cối ở hải ngoại" nay đã ló ra, chúng khôn mà không ngoan, đúng như câu:" lạy ông con ở bụi nầy". Lối chụp mũ là VC, công an, tuyên truyền xám....không thể thuyết phục được quần chúng Việt Nam đang sinh sống ở hải ngoại, vì đây là trò đánh phá quá xưa, không tác dụng nữa; mặt khác, trình độ dân trí, cùng với bao kinh nghiệm xương máu về người Cộng Sản; do đó bọn nằm vùng và tay sai qua cái lối chụp mũ vu vơ, không thể tin được qua tinh thần" duy lý và thực dụng" của ngành truyền thông tại các nước dân chủ mà người Việt hải ngoại học hỏi được. 

Một số tên Việt Cộng, nằm vùng, tay sai đã bị thất bại nên" sáng tạo" bằng cách dựng đứng tin đồn, bôi nhọ cá nhân, có tên còn ngây ngô đưa cả cái Họ và chụp mũ là gốc Tàu để cô lập, gây chia rẻ trong cộng đồng hầu đánh phá, đưa lên công luận qua một số bài viết; lối nầy được coi là nguyên tắc" đấu tố", được" hiện đại hóa" qua việc lợi dụng truyền thông, diễn đàn...cũng không thể nói" trắng thành đen" để có nhiều người tin, như Việt Cộng từng dùng" tuyên truyền đi đôi với khủng bố" trong nước, nhất là thời trước 1975. ( Người Việt có nhiều họ, nhưng thẩm định lập trường của mỗi người, tùy thuộc vào thái độ, hành động, chứ vinh vào cái họ là trò con nít lên ba tuổi: như vậy Hải Quân thiếu tá Ngụy Văn Thà là họ gì mà tử chiến với hải quân Trung Cộng trận Hoàng Sa? Còn thiếu tướng Không Quân Nguyễn Cao Kỳ là họ gì mà trở về Việt Nam làm con rối tuyên vận cho Việt Cộng?)
  • 2-Sợ sức mạnh tôn giáo:
Theo đúng sách vở của Karl Marx:" tôn giáo là thuốc phiện"; tuy nhiên cũng tránh không khỏi, chính nhờ sự đóng góp tích cực của Chánh Thống Giáo ở Liên Sô, Thiên Chúa Giáo, Tin Lành ở các nước Đông Âu, nên toàn khối Cộng đảng Âu Châu sụp đổ. Việt Cộng áp dụng đúng theo sư tổ Marx dạy, từ lâu, vẫn triệt hạ các tôn giáo; do đó qua bài học ở Nga, Đông Âu, khiến Việt Cộng lại càng lo sợ cái" âm mưu diễn biến hòa bình của các tôn giáo" nên tìm cách triệt hạ bằng những thủ đoạn gian manh trường kỳ từ lâu, nay càng quyết liệt thêm như:

-Cho cán bộ xâm nhập, trà trộn vào các tôn giáo, tìm cách chiếm những" chức sắc lãnh đạo" để lái tín đồ đi theo tấm bản chỉ đường của đảng, qua cơ quan Mặt Trận Tổ Quốc.

-Lập ra giáo hội quốc doanh, nhằm khai tử các giáo hội nào không tuân phục theo đảng cướp Việt Cộng.

-Hạn chế quyền sinh hoạt, hành đạo, lễ....bắt bớ, hành hung, khủng bố những tu sĩ nào không theo Đảng.

-Tịch thu các cơ sở tôn giáo, để tránh tiếng, chúng biến các cơ sở tôn giáo như nhà thờ, chùa, thánh thất....thành: công viên, rạp hát, nơi hộp họp, trung tâm du lịch...

-Sợ các tôn giáo liên kết thành một mặt trận, sức mạnh vạn năng, nên Việt Cộng tìm cách phá vở thế liên tôn qua vụ huề thượng Quảng Độ tung ra sách lược:" giữ và bảo vệ thế cầm quyền của đảng cướp Việt Cộng như bảo vệ con ngươi trong tròng mắt", tức là ngăn chận mọi cuộc" biểu tình" xuống đường, có khả năng làm sụp đổ như ở Nga, Đông Âu; cho nên qua kinh nghiệm vụ Giáo Dân ở Thái Hà, Tòa Khâm Sứ...nhằm phá vở phòng tuyến, làm giảm nguy sơ sụp đổ qua cái gọi là": biểu tình tại gia", đó là sách lược rất" thành công" đối với đảng, nên khi giáo dân ở Quảng Bình đứng lên vụ nhà thờ Tam Tòa, thì bên khối Ấn Quang, do huề thượng Quảng Độ lãnh đạo, đã" án binh bất động" chắc cũng là liên tôn bằng" hiệp thông tại gia", thì Việt Cộng rất ư là" hồ hởi phấn khởi" là nhờ đồng chí huề thượng" Thích Để Râu" mà đảng và nhà nước rảnh tay, đàn áp, dẹp tan giáo dân...
  • 3-Sợ mất ưu tiên NÓI LÁO:
Đảng siêu cướp Cộng Sản, bất cứ ở đâu cũng lấy việc nói láo là sách lược, được Lenin dạy rằng:" tuyên truyền là nói láo, nói láo và tiếp tục nói láo". Do đó, khi đảng Cộng Sản nói thật là coi như" tự sát"; lý do là đảng Cộng Sản" làm ác, thủ đoạn gian manh" nên rất sợ phải nói lên sự thật về những gì mà chúng đã làm. Tuy nhiên nếu có ai biết, nghe, thấy những điều gian ác đó, mà lên tiếng là bị thủ tiêu hay tù đày dài hạn; do đó người ta không ngạc nhiên khí thấy nhiều đảng viên Cộng Sản có chút suy nghĩ, thừa biết chính đảng nói láo, mà vẫn thường có thái độ ù lì, ngậm câm để sống" nín thở qua sông" nếu muốn sống và thụ hưởng những của cải" không lao động mà lại vinh quang"; còn ai không chịu đựng nổi, lên tiếng, bị đảng cướp triệt hạ ngay. 

Nhưng cũng phải đề phòng màng" khổ nhục kế" hay là phe cánh tranh quyền, tranh ăn trong đảng, vì muốn hạ cánh khác để dành quyền, nên nói ra những dối trá của cánh thù nghịch; nhưng kẻ nầy vẫn sống phây phây, hoặc có khi bị đồng đảng" trừng trị nhẹ nhàng", có tên còn được dàn cảnh xuất ngoại, đó không phải là những" phản phản tỉnh, đối kháng" gì cả, mà là các" nhà dân chủ cuội", sau thời gian xuất hiện, dần dần lộ hẳn ra cái đuôi chồn và tự chúng hiện nguyên hình, như cây kim để trong bọc lâu ngày thì lòi ra thôi. 

Người Việt Nam vốn có lòng khoan dung, luôn mở rộng vòng tay để đón nhận những người thực tâm cải hối, nhưng cũng không chấp nhận những người Cộng Sản" trở về với chánh nghĩa" mà vẫn" bác hồ kính yêu", lý do vì cô thế, lợi dụng tinh thần chống Cộng của người Việt hải ngoại để tranh giành phe cánh; nếu không phân định rõ ràng, thì cuộc đấu tranh giải thể chế độc độc tài Cộng Sản tại Việt Nam hay hải ngoại, trở thành" cuộc đấu đá giữa các phe cánh trong đảng cướp"; đó là cuộc đấu đá trường kỳ giữa hai phe: thân Trung Cộng và thân Nga, chớ không có cánh Việt Cộng nào" thân Mỹ" như lối suy luận đoán mò của một số người, hay do đảng tung ra để ru ngủ, làm nản lòng những người đấu tranh cho dân chủ tự do nhưng lại lọt vào mê hồn trận" đợi Mỹ bật đèn xanh", thì biết đến bao giờ? Thời cơ và điều kiện giành lấy chính quyền về tay nhân dân đều nằm trong tay dân, đó là quyền tự dân tộc tự quyết. Người Việt Nam đừng đứng để chờ thời, mà hảy tự tạo thời cơ để đánh đổ bạo quyền, đưa đến nước đến dân chủ, nhất là thoát khỏi bàn tay ngoại bang Trung Cộng.

     Khoa học và kỷ thuật ngày nay như cái máy lọc, làm vô hiệu hóa vũ khí nói láo của Việt Cộng, nên những bưng bít, tuyên truyền theo chính sách dối trá của đảng cướp trở nên mất dần tác dụng, dù trong nước có sẵn hơn 600 cơ quan truyền thông nhà nước, luôn tung hỏa mùa, ngụy biện; nhưng dân chúng ngày nay không còn tin đảng Cộng Sản, ngoài ra nhiều người dùng computer vượt tường lửa, thu nhận những nguồn thông tin khác, làm tan rả dần ý thức hệ Cộng Sản cũng như cái gọi là tư tưởng Hồ Chí Minh. 

Khi vũ khí truyên truyền láo trở thành" lạc hậu và lổi thời" trước trào lưu tiên tiến kỷ thuật thông tin, làm vô hiệu hóa thứ vũ khí trấn đảng Cộng Sản. Do đó, mức độ nói láo không còn chủ quan như thời trước, nên đảng cướp phải chấp nhân pha trộn bằng một phần sự thật, nhằm lập lờ đánh lận người dân; tuy nhiên, dân chúng ngày nay có thừa khả năng để phân biệt thật-giả, là điều làm cho những kẻ nói láo mất ăn mất ngủ. Tại hải ngoại, cũng có một số cơ quan truyền thông cò mồi của đảng cướp Việt Cộng, mang những nguồn thông tin lập lờ với những bài viết chống Cộng nhẹ nhàng, thường là các tay phản tỉnh giả để đánh lừa, đồng thời cũng kèm theo những bài viết nhằm giải độc cho đảng cướp Việt Cộng, tên chúa đảng Hồ Chí Minh và đồng bọn....nhưng cũng không thể đánh lừa được, nhất là người Việt hải ngoại.
  • 4-Sợ bị mất thần tượng:
Cũng như các tôn giáo, thần tượng của đảng cướp Cộng Sản được ưu tiên xếp hạng: Karl Marx, Lenin và lãnh tụ địa phương. Để chiếm hết vị trí tôn kính trong lòng người dân dưới chế độ Cộng Sản, tất cả các tôn giáo đều" đồng qui" là bị triệt hạ dần bằng những thủ đoạn tinh vi, từ bạo lực đến cài người, làm mất uy tín, lũng đoạn, khuynh đảo.... đánh gục những vị khai sáng đạo bằng những lối tuyên truyền bịa đặt, bôi nhọ. Do đó, người ta không ngạc nhiên khi thấy ở Hoa Lục, tên cuồng sát Mao Trạch Đông trở thành thần" Mao Goes to pope", tại Việt Nam, tên ác quỷ Hồ Chí Minh" sanh sát nhân, tử ngọa lăng", cái" cơ ngơi" đựng xác ướp" vĩ đại" như những lời cung tụng của đồng bọn, tiền ướp xác đả cao và bảo trì, canh phòng ngày đêm vì sợ" nhân dân có âm mưu diễn biến trả thù, vào đây để xã hơi, thành kho phân nhân dân", nên bộ đội, công an, an ninh chìm...ngày đêm canh giữ, chi phí hàng năm đủ nuôi cho 6 làng dân trong một năm. Như thế, đủ biết là đảng cướp tôn thờ vật tổ như thế nào? 

Ngoài ra, kế hoạch trường kỳ luôn được thực hiện nhằm bảo vệ thần tượng Hồ Chí Minh được tồn tại mãi mãi, nên trong Phật Giáo quốc doanh, tên Hồ Chí Minh đang được đảng cướp phong" quân hàm Bồ Tát" qua việc tên công an Dũng Lò Vôi, là" cư sĩ", lập nên" siêu thị Phật hoành tráng" kinh phí hơn 300 triệu Mỹ Kim, nơi chánh điện có thờ Phật, vùa hùng và Hồ Chí Minh. Dù thằng gian ác đã" tiêu diêu nơi miền hỏa ngục Lê Mác" từ năm 1969, nhưng đến ngày nay, cái gì thuộc về hắn đều được đảng" bảo vệ như con ngươi trong tròng mắt"; do đó, những lời chúc tụng được duy trì đến ngày nay, nhan nhản trong các cơ quan của cái gọi là" đảng và nhà nước". Do sự" xuống cấp" thê thảm" của đảng cướp và thần tượng Hồ Chí Minh, sau khi cái nôi Cộng Sản Quốc Tế Sô Viết sụp đổ năm 1991, nhiều tài liệu tối mật về" cuộc đời và sự nghiệp của tên tay sai Hồ Chí Minh" bị bạch hóa, nên trong nước, đảng cướp thường hay" recycle" cái gọi là" tư tưởng Hồ Chí Minh, nhồi nhét những đều" lạc hậu, lổi thời" vào đầu dân chúng, nhất là" mầm non" để trở thành những" cuồng tín đồ của tà phái Cộng Sản" với Hồ Giáo Chủ.

     Cái sợ nhất của đảng cướp Việt Cộng là thần tượng bị sụp đổ, nhưng không tránh khỏi; nên bản thân, quá trình làm tay sai ngoại bang, cuộc đời gian manh, láu cá, giết dần cả anh chị ruột là Nguyễn Sinh Khiêm, Nguyễn Thị Thanh...những cuộc tình" đại đồng thế giới" từ gái Nga, Pháp, Tàu, hộ lý, những cô gái" dân tộc ít người" bị phơi bày và được các cơ quan truyền thông hải ngoại đưa ra ánh sáng, nên có nhiều người trong nước vượt bức tường lửa, biết được những nguồn thông tin qui báu nầy, thì cái gọi là" bác Hồ suốt đời chỉ biết lo cho dân, cho nước" đã trở thành trò hề, màng dối trá trường kỳ, nay bị lật tẩy. 

      Sự tôn thờ thần tượng Hồ Chí Minh là chính sách tối thượng của đảng, thời còn gây chiến ở miền Nam, trong các mật khu, một số du kích miền Nam vốn có óc khôi hài, vô tình nói lái" Ảnh Cụ Hồ" thành" Ổ Củ Hành" là bị kỷ luật, hạ tầng công tác, nếu không sớm chiêu hồi, trước sau gì cũng bị giết hay bị chi làm công tác nguy hiểm. Cái tên Hồ Chí Minh là tai họa cho dân tộc, một số người vô tình, nói năng không giữ lời, hay bị báo cáo là khinh khi bác, cũng bị tù đày dài hạn, đụng tới hắn là từ ở tù đến chết, đó là tội phản động, ngang hàng với phản quốc. 

Ngay cả khi hắn chết ngày 2 tháng 9 năm 1969, đảng cướp ra lịnh cho toàn dân miền Bắc" phải để tang" trong 10 ngày, có nghĩa là trong thời gian" đau buồn" ấy, dân không được: nhóm chợ, đám cưới, giỗ, đám ma ( phải dời đến qua 10 ngày mới được chôn)...có vài người làm đám cưới trong lúc tang tên ác quỷ, bị công an bắn chết và lúc đó, cán bộ có lối" khóc bác" thật to, ai khóc to là được đảng bộ ghi nhận và có hy vọng tiến cử trên đường công danh. ( Do đó người ta không ngạc nhiên khi thấy trên màng ảnh truyền hình cảnh dân, cán bộ, đảng viên Cộng Sản Bắc Hàn khốc thảm thiết, khóc lớn hơn cha mẹ qua đời, khi tên đồ tể Kim Nhật Thành tiêu diêu nơi miền Lê Mác và những tên lãnh tụ đảng Cộng Sản qua đời, được nhiều người khoc lóc thảm thiết cũng chỉ vì muốn được an thân, hưởng danh lợi sau nầy). Đảng viên Cộng Sản tại Việt Nam có câu nói đồng nhất:" thà chửi cha còn bỏ qua, nhưng đụng tới bác là dứt khoát phải có thái độ, ai xúc phạm bác là phải bị trừng trị đích đáng"...

    Đây là điều tối kỵ của người Cộng Sản, nên khi thần tượng Hồ Chí Minh bị đưa ra, dù là nói lên sự thật về cuộc đời trụy lạc, phản dân, hại nước....cũng khiến người Cộng Sản tức giận vô cùng, rồi mất hết bình tỉnh....giống như những kẻ trong khối Ấn Quang trước 1975, hể ai nói sự thật về ÔN Thượng Tọa Thích Trí Quang là bị phản đối mạnh, nếu trong thời  kỳ biến động miền Trung 1966, thì cũng dám bị giết chết. Ngày nay, huề thượng Thích Quảng Độ cũng lên hàng" thánh tăng" dù trước 1975 từng móc nối với bọn khủng bố Việt Cộng, gọi là:" núp bóng từ bi, đâm sau lưng chiến sĩ", Quảng Độ được đánh bóng khá lâu từ cái Phòng Thông Tin Phật Giáo Thế Giới của cư Sĩ, kiêm giáo sư Võ Văn Ái, băng đảng" Canh-Cách" tàn dư mặt trận lừa đảo Hoàng Cơ Minh, nên khi thần tượng bị sụp đổ do" bất tuân dân sự và biểu tình tại gia", thì đám nầy binh vực tối đa, kể kể chụp mũ những ai nói lên sự thật về huề thượng" Thích Để Râu", với những cái nón cối Việt Cộng, Công An.... 

     Biết được cái tẩy của Việt Cộng, khi nói với chúng, cứ đem thần tượng Hồ Chí Minh ra bàn tán, nói lên sự thật, khiến chúng tức giận, mất bình tỉnh và chụp mũ, đánh phá loạn cào cào. Khai thác yếu huyệt nầy để đánh trúng điểm quan trọng trong tranh luận, truyền thông. Dễ nhận ra người của họ, khi nói đến thần tượng, là phản xạ có điều kiện đấy. Đơn cử một thí dụ điển hình: Theo quyển N. Đ.B 2 của đại tá Nguyễn Mâu, nói về câu chuyện của một nữ cán bộ cáo cấp Việt Cộng, đó là bí thư thành ủy Mỹ Tho tên là Lê Thị Hưởng, được đồng bọn gọi là" bà Hai Lê Hưởng", năm đó có 20 tuổi đảng, bị lực lượng cảnh sát do thiếu tá trưởng ty cảnh sát Đổ Kiến Mười bắt được, với một số tang chứng; tuy nhiên, tên nữ cán bộ nầy vẫn chối dài, không nhận là cán bộ Việt Cộng. 

Trong cuộc đối thoại với tỉnh trưởng là đại tá Lê Minh Đảo ( sau lên thiếu tướng, tư lịnh sư đoàn 18 bộ binh), tên cán bộ Việt Cộng vẫn một mực cho là bắt lầm người, là dân bình thường, lương thiện. Đại Tá Đảo khôn khéo, khai thác yếu tố" tôn sùng lãnh tụ" nên cứ mạt sát tên Hồ Chí Minh, Lê Duẫn, Phạm Văn Đồng... nói lên sự tàn ác của chúng qua chiến dịch cải cách ruộng đất, nhân văn giai phẩm..... Cuối cùng, bí thư thành ủy Mỹ Tho không còn nhịn được nữa, nên tức giận phản ứng, nhận là cán bộ Việt Cộng với chức bí thư thành ủy. Đây là một kinh nghiệm, nên khi nói chuyện, làm truyền thông, dùng những từ ngữ" thích ứng" đối với bọn bất lương, thì bọn Việt Cộng khó dằn được, phản ứng vụn về, từ đó tìm ra được thêm những điều cần thiết và đồng thời nhận diện ra những tên gián điệp nằm vùng trà trộn, mà bình thường họ che dấu tông tích, hành vi như" mèo dấu cứt"; chúng cũng sinh hoạt bình thường, cũng nói chống Cộng một cách chừng mực; tuy nhiên khi có những bài viết, lời nói với những từ ngữ" thích ứng" với những tên sát nhân, bán nước, lãnh tụ đảng cướp Việt Cộng, nhất là tên Hồ Chí Minh, mà chúng cho là" mạt sát, tục..." thì thành phần Việt Cộng nằm vùng tức giận, đến khi không còn chịu đựng được nữa, thế là ló đuôi chồn ngay bằng phản ứng qua bài viết, chụp mũ loạn cào cào. 
  • 5-Sợ bị mất chủ:
Từ khi sang Nga, tình nguyện làm đầy tớ trung thành với Cộng Sản Nga vào năm 1924, tên Hồ Chí Minh và đồng bọn luôn cần có chủ đỡ đầu, đó là bầy chó Cộng. Do đó, ngày 2 tháng 9 năm 1945, thằng Hồ Chí Minh tuyên bố lếu láo:" không có gì quí hơn độc lập, tự do" là một trò hề, lời nói hoàn toàn dối trá. Thằng Hồ Chí Minh ăn lương Nga, làm tay sai ở Á Châu, trốn chui trốn nhủi từ đất Tàu, sang Thái Lan và vào hang Pác Pó...hắn thành lập đảng cướp Cộng Sản Việt Nam, cũng do chủ Nga chỉ đạo, để sau nầy tạo được chỗ đứng của quan thầy tại vùng Á Châu. 

Thời kỳ đánh Tây, nhất là trận Điện Biên Phủ, cũng nhờ vũ khí Nga, Trung Cộng ( nhất là TC) , có thêm cố vấn Trung Cộng giúp trực tiếp trên chiến địa. Đất nước chia đôi ngày 20 tháng 7 năm 1954, cũng la do hai ông chủ Nga-Tàu chỉ đạo cho đám chó Việt Cộng, do con chó vẩu Phạm Văn Đồng thay chó" thủ trưởng" Hồ Chí Minh thực hiện. 

Sau năm 1954, một con chó có tới 2 ông chủ, cùng nhau" cầm sợi dây" và cùng nhét vũ khí để khủng bố dân miền Nam, theo quyền lợi của cả hai ông chủ lớn. Do sự tranh giành quyền lợi, mà Nga xúi con chó Hoàng Minh Chính đảo chánh để hất con cho Hồ Chí Minh ra khỏi sợi dây cầm tay của Trung Cộng, đó không phải là" vụ án xét lại, xét tới, xét lui..." gì cả. Nếu con chó Hoàng Minh Chính thắng thế" cướp được chính quyền từ tay chó Hồ Chí Minh" thì cuộc chiến xâm lấn miền Nam vẫn tiếp tục theo lịnh chủ Nga mà thôi. Tuy nhiên sau nầy, vì chủ Trung Cộng không có đủ trình độ khoa học, kỷ thuật, vũ khí tối tân như hỏa tiển phòng không Sa-10, Sa-7 để đối phó với không lực Hoa Kỳ trong các cuộc không kích miền Bắc nhằm trả đũa tội hiếu chiến mang quân vào khủng bố miền Nam, nên con chó Hồ Chí Minh đành phải cho chủ Nga cầm dây. 

Khi đi theo chủ Nga, nhiều con chó trong bầy chó Việt Cộng vốn mến chủ Tàu trước đây, nên bị đám chó thân Nga cắn; điển hình là con chó thân Tàu là đại tướng Nguyễn Chí Thanh, bị đưa vào nam và thanh toán; năm 1978, con chó Hoàng Văn Hoan phải bỏ Hà Nội mà" phi lạc sang Tàu" vì sợ bầy chó" đồng chí" nhưng lại thời chủ Nga cắn xé, có khả năng cho " tiêu diêu nơi miền Lê-Mác"....Chính thái độ" ăn cháo đát bát" hay" ăn trái giết kẻ trồng cây" của con chó Việt Cộng, khiến chủ Tàu tức giận, và sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, chủ Nga xung đột với Tàu mạnh hơn, Nga" xù" con chó Việt Cộng sủa Tàu và cắn luôn con chó của Trung Cộng là Khmer Đỏ, do con chó đầu đàn Pol Pot lãnh đạo. Bị chủ Trung Cộng dạy cho một bài học năm 1979, bị đánh phù mỏ mà không dám la trước hội đồng Liên Hiệp Quốc, đó là bản chất làm chó của đám chó Việt Cộng.

    Kể từ tháng 8 năm 1991, chủ Nga bị dân chúng ra đường, chứ không" biểu tình tại gia", nên chế độ Cộng Sản bị sụp đổ không ngờ, khiến bầy chó Việt Cộng bơ vơ, nên cuối cùng phải tự ý đưa cọng dây cho chủ cũ Trung Cộng dắt, vì đảng Cộng Sản vẫn coi trọng" tình hữu nghị anh em bầu bạn năm châu" đại đồng thế giới và nhất là vẫn luôn tin tưởng vào" chủ nghĩa Marx Lenin", vẫn luôn thù ghét" đế quốc Mỹ", nên nằm đó chờ Trung Cộng quăng cái thòng lọng để dắt đi. 

Ngày nay bầy chó Việt Cộng ngoan ngoãn nằm dưới chân quan thầy, chủ Trung Cộng, sẵn sàng làm bất cứ cái gì khi chủ nó muốn.( Nếu trong đảng Việt Cộng có cánh thân Mỹ, tại sao lại không theo Mỹ từ năm 1991?). Dù làm đầy tớ giữ nhà cho chủ Tàu, nhưng con chó Việt Cộng đánh mùi" bơ thừa sữa cặn" của đế quốc Mỹ, thế là cứ chong mỏ sang Hoa Kỳ. Nhờ vậy mà bầy chó Trung ương đảng mập, hầu hết trở thành triệu, tỷ phú Đô la Mỹ. 

Tuy nhiên, trong bầy chó Cộng, cũng còn đám chó thân Nga cũ, và đám chó dựa vào chủ Trung Cộng; hai cánh chó Cộng cắn xé nhau và có vài con chó thân Nga cũ đã chạy ra khỏi bầy, sang Tây, Mỹ....sủa gâu gâu" phản tỉnh" nhưng vẫn một lòng hướng về kính yêu" con chó chúa trùm Hồ Chí Minh" và coi giai đoạn làm chó phục vụ cho bầy chó là" làm cách mạng". Bản chất bầy chó Việt Cộng là thế, chúng luôn luôn muốn có chủ cầm dây" dạy bảo", sai khiến....nên chó Cộng chỉ tiêu tán khi không còn chủ nữa; ngay hay bầy Chó Việt Cộng cút cung tận tụy Chủ Trung Cộng quá kỷ, chủ sai cái gì cũng làm, kể ca khai thác quặng Bô Xít, mang quân vào lập căn cứ ở Tây Nguyên....trước cái" tình huống" nầy, vài con chó già như Võ Nguyên Giáp, chó phục viên như tướng Vĩnh....có" khoa bảng" khoa học, nhà báo, nhà văn,....chó văn nô....thi nhau sủa hụ hợ, phản đối, nhưng chả làm gì cả....phản đối tại gia, hay tại cơ quan, trường học...thì làm sao ngăn được bầy chó tại chức, đang làm theo chủ Trung Cộng, cầm dây sai bảo. Nên chủ Trung Cộng tỉnh bơ, cứ làm, vì đã có con chó Nông Đức Mạnh ký từ 2001 và con chó Nguyễn Tấn Dũng thi hành, được chủ thẩy cho 150 Triệu Mỹ Kim ngậm mà lòng" hồ hởi phấn khởi", thế là bầy chó vô quyền cứ:
" Chó sủa mặc chó.
Quặng Bô xít Tàu cứ khai".

  • 6-Sợ bị bạch hóa tổ chức:
Trong lãnh vực tình báo, nằm vùng ở miền Nam trước đây, Việt Cộng rất sợ bị bể các tổ chức, nhưng cũng tránh không khỏi, một số cụm tình báo chiến lược như A 22, A 45, A 26...lần lượt bị phát giác. Sau năm 1975 ở hải ngoại, những tên gián điệp nằm vùng trà trộn theo làn sóng tỵ nạn, chúng rất sợ các cơ quan" phản gián" ở các nước dân chủ, bằng chứng là cơ quan F.B.I ở Hoa Kỳ, có ra nhiều thông báo để tìm bắt chúng. 

Tuy nhiên, có những tên làm lợi cho giặc Cộng, dù nằm trong một số đảng phái như Lê Tấn Trạng, ông quận trưởng Củ Chi Lê Xuân Sơn....những tên" ăn cơm tự do, đội mo Cộng Sản" lần lượt bị phát giác và nhất là băng đảng" Canh-Cách"....làm vô hiệu hóa các cơ sở phá rối ở hải ngoại. Từ nhiều năm qua, bọn nằm vùng và tay sai cố gắng cho những" cơ sở" xâm nhập, núp dưới bình phong phản tỉnh: như ngục khỉ Nguyễn Chí Thẹn với tập thơ" chôm đề" ( bị lột mặt), Bùi Kim Thành, dù mới sang Hoa Kỳ nhưng đã ló đuôi chồn qua câu" Bác Hồ kính yêu", Bùi Tín bị bể, Dương Thu Hương với" đỉnh cao chói lọi" nay" cháy rụi" qua những tác phẩm bôi nhọ quân lực VNCH.... Đó là điều mà Việt cộng ngán, có khả năng bẻ gãy tất cả những kế hoạch tấn chiếm cộng đồng, bàn giao cho giặc lần nữa. Sự trưởng thành, dầy kinh nghiệm của người Việt hải ngoại đã vô hiệu hóa nhiều cơ sở của giặc Cộng xâm nhập bằng nhiều ngỏ ngách.
  • 7-Sợ bị mất tiền:

Trước đây, Việt Cộng có quan thầy Nga, Tàu chi viện vũ khí, bắt dân làm lao động bằng hai bằng ba sức mình để cung cấp lương thực, nên tiền không quan trọng, vì các thứ đã có nhân dân và quan thầy lo hết. Sau khi Nga tan hàng, thì Việt Cộng mở cửa, rất cần tiền, nên đành phải đổi giọng" khúc ruột nghìn dậm nối liền" thay câu" đĩ điếm du côn". Số tiền do" bọn phản động Việt kiều" gởi về tăng dần, nay lên đến hàng nhiều tỷ Mỹ Kim hàng năm, nên Việt Cộng rất sợ bị mất lợi nhuận, nhất là tình hình Việt kiều về nước giảm, do nhiều lý do

Chính vì muốn tạo sự ràng buộc túi tiền người Việt hải ngoại vào tròng" xã hội chủ nghĩa" nên từ nhiều năm qua, đảng cướp đưa ra nhiều thủ đoạn: Uỷ Ban Liên Lạc Việt Kiều Nước Ngoài với tên thứ trưởng ngoại Giao Nguyễn Đình Bin, rồi nghị quyết 36, miễn Visa, vài lần đưa luật song tịch, luật nhà đất, nới rộng quyền mua nhà của Việt kiều....mà vẫn không lừa được. Do đó, muốn cho Việt Cộng sợ, chỉ cần đánh trúng vào túi tiền, vận động người Việt hải ngoại hạn chế về Việt Nam, chỉ về với trường hợp bất khả kháng; vận động các nước cấp viện giảm bớt viện trợ hay cắt luôn...nhất là biện pháp cấm vận kinh tế, là có khả năng làm cho Việt Cộng sợ. Do đó, gởi tiền về Việt Nam qua nhiều ngõ ngách như: từ thiện, hổ trợ các nhà dân chủ giả....là giúp cho đảng cướp có thêm tiền, sức mạnh, thì ngày nhìn thấy đất nước có dân chủ là còn lâu lắm.

    Cán bộ cao cấp Việt Cộng sớm trở thành tư bản đỏ, nhưng chúng không tin tưởng vào hệ thống ngân hàng nhà nước, do chính chúng lập ra. Do đó, tiền vơ vét, tham nhũng, ăn chận, cắt xén viện trợ, đụt khoét tiền từ thiện... được tẩu tán ra nước ngoài, gởi cho các ngân hàng thuộc các nước" tư bản phản động" mà không ngán bị mất. Tuy nhiên sau ngày 11 tháng 9 năm 2001, các nước Tây Phương, nhất là Hoa Kỳ ban hành những biện pháp chống khủng bố toàn cầu; trong đó có việc đông lạnh tài sản mà nguồn gốc mù mờ ( quỷ khủng bố, buôn bán ma túy, tổ chức tội phạm, các tên độc tài..). Đó là mối đe dọa trực tiếp vào hầu bao của bọn cán bộ Việt Cộng, gần đây, dưới áp lực của Hoa Kỳ, hệ thống ngân hàng Thụy Sĩ bỏ lệ bảo mật tiền ký thác của các trương chủ, điều nầy làm cho Việt Cộng sợ khiếp vía, nên mới có hiện tượng người ở Việt Nam từ trong nước, ồ ạt chạy sang Hoa Kỳ mua nhà; con cháu cán bộ đi du học càng đông và tìm cách ở lại luôn theo diện tay nghề, hôn phối.... đây là kế hoạch" thoái thân" của những tên Việt Cộng, lập đầu cầu giao liên ở các nước tự do, cho con cháu đi trước, chuyển những món tiền lớn, mua nhà, thương nghiệp và chờ khi sụp đổ, có nơi thoát thân an toàn hay là sau khi phình túi, phục viên, lợi dụng luật di trú để bỏ nước ra đi, sau khi bán nước cho Trung Cộng.
  • 8-Sợ bị chia bè cánh:
Điều nầy, khi Lenin còn sống, hắn cảnh báo với các đảng viên:" kẻ thù của đảng Cộng sản là bè cánh". Nhưng nếu bè cánh là do các đảng viên Cộng Sản thức tỉnh để đưa đến cuộc thay đổi như ở Nga với Boris Yelsin, là điều cần thiết; vì những người thức tỉnh thực sự như ông Yelsin, dứt khoát không dùng lại sản phẩm" recycle" của chủ nghõa Marx Lenin:" Cộng Sản không thể sửa chửa, tốt hơn hết là bỏ phức nó đi". 

Do đó, sự đấu đá, bè cánh tranh ăn giữa những đảng viên Cộng Sản ở Trung Cộng, Việt Nam...là không bao giờ làm cho đảng sụp đổ, phe nầy giành quyền với phe kia, cứ thế mà" phát huy", toàn là một lũ ăn cướp, hay phiên nhau cầm quyền. Cuôc thay đổi của tổng bí Nguyễn Văn Linh để giúp đảng cướp vượt qua cái" tình huống cực kỳ khó khăn" mà ngục khỉ Nguyễn Chí Thiện rất" hồ hởi phấn khởi" cho là" đảo chánh cung đình", cho đến nay, cái gọi là ĐỔI MỚI, cũng không có gì, dân chúng cũng sống trong ĐỜI MỌI và cán ngố thì tham ô, vẫn ĐÒI MÃI tiền dân để làm giàu. Nếu không sáng suốt, khi nhìn thấy ở trong nước rần rộ phản tỉnh, chống đảng, mà ủng hộ kẻ cướp vô quyền, là bị lôi vào quỷ đạo cuộc đấu đá tranh giành giữa hai phe trong đảng cướp.
  • 9-Sợ dân chúng đứng lên:
Bài học ở Nga và Đông Âu làm cho đảng cướp Việt Cộng lo sợ ngày đêm. Cho nên từ hạ tầng cơ sở đến thượng tầng kiến trúc đảng cướp đều ngán, sợ hai chữ" BIỂU TÌNH", thế nên dân oan, dù là dân của đảng bị đá đít, tập trung biểu tình đòi đất, nhà.... đảng né tránh, gọi là" phản đối tập thể". 

Tuy nhiên, để triệt tiêu biểu tình nầy, thì huề thượng Thích Quảng Độ, vốn cũng là" người của đảng cả", từng tiếp tay để" cách mạng thành công", thuộc khối Ấn Quang, đã lập được thành tích, theo đúng chính sách là" không biểu tình" qua ngôn từ, man mác trong từ bi, nhưng không có" đại hùng, đại lực" là:
" biểu tình tại gia". Huề thượng Quảng Độ cùng với giáo sư Võ Văn Ái muốn trở thành một Goebells của thời Quốc Xã hay Lenin:" nói láo, nói láo, tiếp tục nói láo.." đến khi người ta tin là thật là" nhiệm vụ nào cũng hoàn thành". Những người Ấn Quang này muốn lập công dâng đảng, và giúp đảng bớt sợ dân đứng lên, ra đường cùng nhau" giành lấy chính quyền về tay nhân dân". Tuy nhiên, dân chúng trong và ngoài nước rất sáng suốt, có nhiều kinh nghiệm, nên không còn bị lừa nữa.
10-Sợ vũ khí truyền thông hơn họ: 

Đảng siêu cướp Việt Cộng cũng giống như hầu hết các băng đảng tội phạm đầu đường xó chợ hay có tổ chức qui cũ như Mafia,.... tất cả đều có một số ngôn từ riêng trong bọn để thi hành những tội phạm, mà băng đảng côn đồ gọi là" tiếng lóng" hay" tiếng mã tự". 

Việt Cộng là siêu đảng cướp, ngoài cái" tà thuyết biện minh được chúng gọi là chủ nghĩa Marx lenin ưu việt, vô địch, muôn năm" còn có cả hệ thống từ ngữ, với mục đích cướp của, giết người, bắt nạn nhân làm nô lệ từ đời ông bà đến con cháu. Đó là từ ngữ dùng" đấu tố" như: động viên, tình huống, hội ý, phát hiện, chất lượng, nghiêm túc, sự cố, trừng trị, phản động, cơ sở, cơ bản.....ngoài ra chúng còn dùng cả những từ ngữ mạt sát nạn nhân, đối tượng thù ghét trong từng thời kỳ; điển hình như tên thủ tướng Vẩu là Phạm Văn Đồng chửi những người bỏ nước ra đi tìm tự do là:" bọn đĩ điếm, du côn", ngay cả trong nội bộ, tổng bí thư Nguyễn Văn Linh chửi Dương Thu Hương là:" con đĩ chống đảng" ( dù sau nầy, mụ ta là con bài" khổ nhục kế" của đảng đưa ra để xâm nhập vào cộng đồng hải ngoại). 

Tại miền nam trước 1975, nhiều tên Việt Cộng đã đặt tên con chó là" Thiệu, Kỳ", nhưng trong vùng Việt Cộng, có ai dám đặt tên con chó là" Hồ Chí Minh" hay Trường Chinh, Lê Duẩn, Võ Nguyên Giáp...ngay cả lãnh đạo quan thầy Nga, Tàu, lại càng sợ hơn, đó là những" thần thánh của người Cộng Sản". Việt Cộng chửi bới: thằng Mỹ, thằng ngụy....quân nhân Việt Nam Cộng Hòa bị chửi rủa là:" giựt dọc, hãm hiếp phụ nữ" trong các trại tù sau ngày 30 tháng 4 năm 1975....trong cuộc chiến, thái độ" quân tử Tàu" là coi như" trăm trận trăm thua", khi mà Việt Cộng dùng mọi thủ đoạn để giết hại quân ta, mà quân ta thì vẫn đánh giặc theo lối" quân tử: đi đại lộ, về đại lộ" là bậc trượng phu...hỏng hết đấy. 

Trên chiến trường, không có quân nhân nào tự ý hạn chế hỏa lực trong khi đụng độ với Việt Cộng, vì không nở dùng" vũ khí sát thương nhiều người" mà làm chết hay bị thương nhiều tên VC, ngay cả cấp chỉ huy, cũng luôn muốn dùng tất cả mọi phương tiện trong tay như pháo binh, phi cơ, bộ binh.... để thanh toán nhanh chiến trường ( ngoại trừ cấp chỉ huy là thành phần nội gián). Khi băng đảng cướp có súng đạn, cảnh sát không thể" dùng tay không mà thi hành công vụ", trái lại phải có súng để khống chế bọn tội phạm nguy hiểm; việc cảnh sát mạng tay, bắn trả băng đảng cướp là điều hợp lý, hợp pháp của nhân viên công lực, nhằm bảo vệ trật tự công cộng, sinh mạng, tài sản của người dân. Khi ăn cướp dùng súng, cảnh sát đến bắt với tay không là coi như" dâng trứng cho ác".

     Theo kinh nghiệm sống, thái độ đối xử tùy theo đối tượng: tức là với người biết điều, thì ta cũng phải giữ phép xã giao, lịch sự. Nhưng đối với bọn gian manh, lũ ăn cướp, sát nhân, tội đồ dân tộc...không có chuyện lịch sự đối với bọn nầy; cần phải có thái độ thích ứng để đối phó; do đó trong lãnh vực truyền thông, không có chuyện phải dùng văn từ" lịch sự" đối với bọn cướp của, giết người Việt Cộng và cả tay sai, đón gió. Cho nên trong lãnh vực truyền thông, cần phải dùng văn từ nặng hơn Việt Cộng, là chúng sợ, như câu nói của tổng thống Nguyễn Văn Thiệu, trên hệ thống truyền thông quốc gia vào năm 1970:" Địch dùng súng trường, ta dùng súng liên thanh; địch dùng liên thanh, ta dùng súng cối, địch dùng súng cối, ta dùng phi cơ dội bom lên đầu chúng". 

Đây là lối" dĩ độc trị độc" mới mang lại kết quả. Chính Việt Cộng khiếp sợ khi những ai viết bài, đăng trên các trang báo điện tử, báo giấy bằng những từ ngữ" thích ứng" dùng cho bọn chúng; nên bọn gián điệp, cò mồi, tay sai, hay thành phần" đạo đức giả" hoặc là thành phần" trí ngủ, trí mê, trí mộng du"....cho là: đừng dùng như từ ngữ nặng nề, mình là người quốc gia, khác với Cộng Sản....thế nầy là hỏng hết đấy!! 

Đối với ăn cướp mà dùng lời" ngon ngọt như rót mật vào tai, nói năng lịch sự như viên chức ngành ngoại giao, nhả nhặn như một nhà giáo khả kính giảng bài.." thì Việt Cộng khoái lắm, nhất là gọi đám ăn cướp và tên quốc tặc bằng Hồ Chí Minh bằng ÔNG...là coi như làm đảo lộn cả nền đạo đức, ngay cả văn hóa" bình dân học vụ" cũng không ai kêu tên ăn cướp, ăn trộm, sát nhân, giựt hụi, lừa đảo, chôm chĩa.....bằng ÔNG bao giờ, thay vào đó là THẰNG là từ thích hợp. Cần nên phân biệt hai khía cạnh từ ngữ: CHỬI" và" PHÂN TÍCH" để tránh ngộ nhận, đây là đề tài được một số người lẫn lộn:

-CHỬI tức là dùng những ngôn từ, không phân biệt thanh, tục.... để áp đảo đối phương, chửi không cần bằng cấp, trình độ, bất cứ ai cũng có khả năng chửi, lối nầy không phân biệt phải trái, nói cho đã nư.

-Trái lại PHÂN TÍCH là đưa ra ngôn từ để nói lên phải trái, nhưng tùy theo đối tượng mà phân tích; cũng giống như ngày nay, các thùng trác phân biệt: thùng dùng cho cây xanh, thùng recycle, thùng rác phế thải ( không dùng vào đâu cả). Do đó, dùng từ ngữ lịch sự hay" tế nhị" đối với bọn bất lương như Việt Cộng, bè lũ tay sai, cần phải dùng đúng, nếu không cũng giống như bỏ rác lộn thùng vậy; nên phân tích không thể đồng hóa là chửi. Một điều hiển nhiên là việc phân tích cần phải đòi hỏi người viết, nói có một trình độ thích ứng, để phân tích những vẫn đề tranh cải và biết dùng chữ nào đúng vào đối tượng, như câu tục ngữ:" nồi nào úp vun nấy", ngay cả xe hơi, chạy dầu mà đem đổ xăng lộn là hư xe ngay. 

     Cho nên, trong thời gian qua, trong dư luận xầm xì khi có những bài viết phân tích rõ ràng, với những ngôn từ không tương nhượng và đương nhiên cũng không" lịch sự" với bọn Việt Cộng, nằm vùng, đón gió; cần phải dùng những từ ngữ thích ứng cho bọn nầy, đó không phải là chửi; nhưng bị những nguồn tuyên truyền xám, qui chụp là Chửi, nhằm gây hiểu lầm tai hại, mà kẻ xấu cố tình qui nạp hai vấn đề" chửi và phân tích" thành một và từ đó xuyên tạc" chửi lung tung" nhằm tung hỏa mù để chạy tội sau khi bị vạch mặt chỉ tên với chứng cớ và đồng thời cũng chụp mũ cả những bài viết phân tích chính xác, có nền tảng vững chắc lý luận, tang chứng. 

Trong lãnh vực nhây cảm là khi:" bác Hồ vào hang Pác Pó hội ý", có kèm theo bài ca" tiếng chày trên sóc Bam Bô" với" giã gạo ban đêm", nên khi đạt tới" đỉnh cao" là thường đi đến cái" tình huống" cụ thể là:" đá không leo"; điều nầy cũng được các dâm tăng" nhất trí, thiên tai, thiên tai!" khi luyện thiền Tiếp Hiện đạt tới:" thanh tâm trường cụp lạc", là đạt cái" đắc quả đạo ù ù" của Làng Môn, do thiền sư Thích Nhất Vẹm" hoằng phép"; cũng như trường hợp trên, từ đó, khi thấy một số phản ứng trên diễn đàn, với văn phong hằn học, chụp mũ, và chửi bới về những bài viết phân tích rõ ràng, dùng những từ ngữ thích ứng dành cho Việt Cộng, đón gió, đó cũng là điều được coi là" phản xạ có điều kiện" là khi chúng bị đánh trúng vào yếu huyệt, nên tức khí nói bậy, càng làm cho những" chiến sĩ truyền thông" thêm hứng khởi; đánh trúng đau quá mới la, chứng tỏ là có kết quả tốt, cứ thế mà làm, thì Việt Cộng sợ.

     Đó là những cái mà Việt Cộng sợ, cho nên, việc chống Cộng cần phải biết từng yếu huyệt của chúng mà đánh tới như câu:
" Đừng sợ những gì Việt Cộng làm.
Hảy làm những gì Việt Cộng sợ".

    Việt Cộng không tài giỏi, chỉ có thủ đoạn lừa đảo và tàn ác mà thôi, trong khi người quốc gia và cả dân tộc Việt Nam có thừa tài năng; nhưng lại bị đảng cướp cai trị dài hạn, từ sau 1954 ở miền Bắc và từ năm 1975 trên toàn cõi đất nước. Đó là điều đau lòng, chả lẽ cứ để cho băng đảng cướp" dốt nát" dùng thủ đoạn, bại lực để đè đầu cỡi cổ mãi, chúng đem bán dần non sông cho chủ Trung Cộng để được hưởng một số tiền, như tên Nguyễn Tấn Dũng có 150 triệu Mỹ kim, tiền thưởng của chủ sau khi cho phép khai thác quặng Bô-Xít. 

Vũ khí nằm trong tay người Việt Nam, nếu biết đề cao cảnh giác, khai thác những yếu huyệt của chúng, thì việc loại bỏ kẻ gian ra khỏi quê hương, cộng đồng tỵ nạn là điều dễ thực hiện. Một số người chủ bại, tỏ ra ngán Việt Cộng, chỉ vì họ không nhìn thấy những yếu điểm của chúng mà thôi; giống như con siêu vi gây bịnh, nếu không biết được nó, thì sợ, nhưng khi biết chủng loại là gì, thì việc chửa trị, chủng ngừa tất phải có. Thụ động, chờ thời, thì" bao giờ thời cơ đến" dù ai cũng biết là đảng cướp, bạo quyền, hôn quân không thể" mãi mãi bền vững" và an ủi một cậu:" trước sau gì Việt Cộng cũng phải sụp đổ", nhưng biết đến bao giờ?.

 Tuy nhiên nếu" tận nhân lực tri thiên mạng" như dân chúng ở Nga, Đông Âu....tự mình" tạo thời cơ" thì mới giải quyết được vấn nạn, đại họa Cộng Sản; tự mình cứu mình, khi mình làm được điều hay, là người chung quanh tiếp tay; đừng mong chờ Hoa Kỳ" bật đèn xanh" để làm, đó chỉ là liều thuốc mê bị những kẻ gian manh tung ra, nhằm giúp mua thời gian cho Việt Cộng, có đủ thời giờ để chấn chỉnh, tầu tán tài sản, củng cố đảng, hầu tiếp tục cai trị.

 
Người Dân Iran không cần Mỹ bật đèn xanh để tuần hành trên đường phố tại thủ đô Teheran sau cuộc bầu cử gian lận, người Hồng Kông chả có Mỹ bật đèn xanh để tuần hành ngày thảm sát An Thiên Môn hàng năm kể từ sau năm 1997, nhượng địa nầy trả lại cho Trung Cộng...biểu tình là XUỐNG ĐƯỜNG, đập tan mọi xích xiềng, là sức mạnh như sóng thần của" nhân dân" quét sạch nhiều chế độ độc tài như cuộc cách mạng 1789 ở Pháp, Nga 1991....xô ngả bức tường Bá Linh 1989.

 Biểu Tình Tại Gia, tức là KHÔNG CÓ BIỂU TÌNH, là điều mà ai cũng nhìn thấy, chẳng lẽ những người ăn học có bằng cấp cao như giáo sư Võ Văn Ái, một số khoa bảng, nhà báo, nhà văn....lại có kiến thức thua cả một học trò bậc tiểu học; cố gắng thổi phòng hai sách lược giữ đảng:" biểu tình tại gia, bất tuân dân sự" của huề thượng" Thích Để Râu", rống cổ cho là" thành công" thật là lếu láo của đám" làm láo báo cáo hay"./.
 


TRƯƠNG MINH  HÒA
     04.08.2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét