Thứ Sáu, 23 tháng 2, 2018

CHUYỆN TRÚ MƯA

CHUYỆN TRÚ MƯA
Hôm vừa rồi, đang đi dạo phố thì gặp trận mưa to, phải chạy vào trú dưới hiên một căn nhà. Cùng đứng trú mưa có vài người khác nữa, trong đó có một cô bé mặt quen quen. Suy nghĩ mãi hắn mới nhớ ra cô bé chính là một trong những nhân vật được chụp hình đăng báo, và tấm hình này không hiểu sao đã được lưu giữ cùng với một tỷ tấm hình linh tinh khác trong phôn tay của hắn.
Thế là hắn chìa cái phôn ra và gợi chuyện làm quen :
- Có phải cháu đây không?
Cô bé không giấu được vẻ ngạc nhiên, thích thú:
- Vâng cháu và các bạn cháu đấy. Úi giời ơi, thích nhỉ?
- Nhưng chuyện gì mà các cháu khóc kinh thế? Bộ ba hay má cháu chết hả?
- Không. Ba má cháu có già phải đi theo trời theo phật cũng là chuyện nhỏ, việc gì phải khóc?
- Hay là các cháu đang đi đám ma của bạn bè thân quen ?
- Không. Đi đám ma thì phải vui chứ lị. Có mấy người pê-đê múa lửa với nhảy thoát y, thích lắm chú ạ.
- Hay là các cháu đang tỏ lòng tiếc thương cho chiến sĩ và đồng bào ta bị giết hại dã man bởi bọn Trung Quốc xâm lược ?
- Ơ, chú nói hay nhỉ ? Mấy chuyện linh tinh này can dự gì tới bọn cháu. Ai chết kệ người ta đi. Cháu thấy chú coi bộ hơi rảnh.
- Thì chú đang rảnh đây, đứng trú mưa chứ có làm gì đâu. Vậy nói chú nghe tại sao trong hình này các cháu khóc ghê thế ?
Cô bé vui vẻ hẳn lên: 
- A, cái hôm ấy bọn cháu ra phi trường tiển đưa ca sĩ .... lên đường trình diễn ở nước ngoài. Đông lắm, ai cũng khóc, có đứa còn tính đập đầu xuống đất tự tử, phải hai chú bảo vệ mới giữ được nó đấy. Còn cháu khóc sưng mắt phải nghỉ học hết ba ngày.- Nó ca sĩ ra nước ngoài hát, nó lãnh khẩm tiền, mắc chi các cháu phải khóc tập thể vậy ?
- Vậy là chú Hai Lúa rồi. Chú không biết bây giờ văn minh là phải bắt chước dân Âu Mỹ, phải khóc tối đa và sẳn sàng ngất xỉu vì thần tượng ca sĩ của mình. Nhờ vậy cháu mới được chụp hình lên báo đó. Còn chú, có ai chụp hình chú không ?
Hắn cứng họng. Không phải vì đuối lý, mà vì hắn ghê sợ cho sự xuống cấp trầm trọng của cái xã hội trăm năm trồng người hiện nay. Cứ thế này thì còn gì là thế hệ tương lai, còn gì là đất nước.
Hắn bước ra khỏi mái hiên dù trời vẫn còn đang mưa. Hắn không muốn đứng đó thêm chút nào nữa. Hắn cần sự khuây khỏa. Đi dưới mưa cũng là một cách để khuây khỏa, nhất là khi trong óc của hắn lại hiện lên mấy câu thơ của cô giáo Trần Thị Lam:
Đất nước này rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu......./.
Loc Duong

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét