Biên
dịch: Nguyễn Hải Hoành
Tâm trạng tôi có chút nặng nề khi đặt bút viết đầu đề cho
bài báo này.
Trung Quốc và Nhật Bản nhìn nhau qua biển, là hàng xóm cách nhau
một lạch nước hẹp. Ngày xưa Nhật từng là học trò trung thành, thật thà nhất của
Trung Quốc. Sau Duy Tân Minh Trị, Nhật từng là kẻ địch hung ác nhất của Trung
Quốc. Ngày nay Nhật và Trung Quốc là đối thủ tiền định trong một hiệp đấu định
mệnh. Đông Á và Tây Thái Bình Dương chỉ có một bá chủ, một núi không thể có hai
hổ.
Rõ
ràng, hiểu biết Nhật Bản, hiểu biết đối thủ, biết mình biết người là việc rất
có ý nghĩa.
Cái
“Võ” của Nhật Bản
Trong
các phim truyền hình nhiều tập về đề tài kháng chiến chống Nhật ta thường thấy
võ quan Nhật hay dùng những thứ của con nhà võ để trang trí phòng làm việc;
phần lớn họ đều đeo dao Võ Sĩ [chữ Hán-Nhật viết 刀, tức đao]; trong chiến đấu họ vô cùng gan dạ, khi thua thì
dùng dao tự mổ bụng mình. Cái kiểu ấy gọi là Võ Sĩ Đạo [Bushido], thứ thuốc
phiện tinh thần của người Nhật mấy nghìn năm nay.
Vậy nội hàm tinh thần của Võ Sĩ Đạo là gì? Có thể dùng hoa anh
đào để ví người võ sĩ qua một mô tả rất kinh điển sau đây:
Ai đã
thấy hoa anh đào đều biết, nhìn từng bông hoa thì không đẹp nhưng cả cánh rừng
hoa anh đào lại rất đẹp. Anh đào đẹp nhất không phải là lúc hoa nở mà là lúc
hoa tàn. Đặc điểm khi hoa tàn là chỉ sau một đêm cả rừng hoa anh đào tàn lụi
sạch sành sanh, không một bông nào còn lưu luyến ở lại trên cành. Đó chính là
cõi tinh thần mà người võ sĩ Nhật tôn
thờ: đạt tới đỉnh cao đời mình trong khoảnh khắc đẹp chói lọi, phát huy giá trị
lớn nhất của mình rồi sau đấy kết thúc sinh mệnh không chút lưu luyến. Người võ
sĩ Nhật tự sát chẳng phải vì thua, cũng chẳng phải vì xấu hổ do thất bại. Họ
không yếu đuối như thế; họ tự sát chỉ vì cảm thấy mình đã cố gắng hết sức, tâm
nguyện đã đến hồi kết, cuộc đời mình chẳng thể nào có phút chói sáng hơn được.
Lúc ấy nên tàn lụi như cánh hoa anh đào không còn chút luyến tiếc gì nữa.
Người thế nào thì đáng sợ nhất? Đội quân như thế nào thì đáng sợ
nhất? Trong Đại chiến II lính Nhật đã cho ta thấy kẻ nào cả đến cái chết cũng
không sợ thì kẻ ấy đáng sợ nhất! Một đội quân gồm toàn những người không sợ
chết thì đáng sợ nhất!
Người Nhật hiện nay chưa hề vứt bỏ truyền thống của họ. Một dân
tộc có truyền thống thượng võ, được vũ trang bằng tín ngưỡng tinh thần Võ Sĩ
Đạo coi trọng sự trung thành tuyệt đối, phục tùng tuyệt đối, không sợ chết, sức
mạnh của niềm tin lớn tới mức có thể huỷ diệt bất cứ sự vật nào xem ra vô cùng
lớn mạnh.
Cái
“Nhẫn” của người Nhật
Ai từng đến nước Nhật đều biết, khác với người Trung Quốc có
thói hơi động một tý là đập bàn quăng ghế, người Nhật rất chú trọng lễ phép và
nhẫn nhịn. Nói cách khác, người Nhật thường rất có lý trí. Dĩ nhiên không phải
là nói nước Nhật không có những người trẻ phẫn chí, dĩ nhiên là có, và cũng
chẳng ít, nhất là những thanh niên phái hữu, nhưng nếu so với số đông trong xã
hội thì họ chỉ ngẫu nhiên gây ra chút sóng gió nhỏ mà thôi.
Hãy ngược dòng lịch sử, bắt đầu từ chuyện nhẫn nhịn của Thiên
Hoàng Nhật Bản. Tại nước Nhật, Thiên Hoàng được coi là hoá thân của thần thánh,
nhưng từ triều Nguyên Lại, sau khi lập ra Mạc Phủ Liêm Thương [tức Kamakura
Bakufu, năm 1192; thực ra còn sớm hơn] thì Thiên Hoàng chỉ còn là bù nhìn, mất
toàn bộ quyền lực. Mãi cho tới thời cận đại, năm 1868 khi phương Tây xâm nhập
nước này, phái chống Mạc Phủ lập quân đội đánh đổ Mạc Phủ, tống khứ viên tướng
cuối cùng của Mạc Phủ và công bố chiếu thư “Vương Chính Phục Cổ Đại Hiệu Lệnh”
của Thiên Hoàng, trả lại toàn bộ quyền lực vào tay Thiên Hoàng rồi bắt đầu cuộc
Duy Tân Minh Trị. Đến đây mới chấm dứt lịch sử 800 năm Thiên Hoàng mất quyền
cai trị đất nước. Lâu đến thế mà Thiên Hoàng vẫn nhẫn nhịn được!
Nói đến “Nhẫn”, không thể không nhắc tới một vị “Đại Nhẫn” là
Đức Xuyên Gia Khang [tức Tokugawa Ieyasu, 1543-1616], vì để giấu thực lực mà hy
sinh cả vợ mình, sau này rốt cuộc dựng nên cơ nghiệp 300 năm cho gia tộc Đức
Xuyên [tức Tokugawa] cai trị nước Nhật.
Hiện nay do thua trận trong Thế chiến II, phải chịu sự che chở
của Mỹ, nước Nhật đang ở trong thời kỳ “nhẫn”. Dưới sự chỉ đạo của bộ Hiến pháp
Hoà bình, đôi lúc các tàn dư thế lực quân phiệt lại ngóc đầu quậy phá. Giờ đây
Nhật Bản chẳng khác gì một kẻ phải nhẫn nhục, luôn luôn thăm dò sự động tĩnh
của đối thủ, tạm thời giấu kín nanh vuốt sắc nhọn của mình, đợi bao giờ thời cơ
tới thì sẽ hoá thân thành kiếm khách giáng cho đối thủ một đòn chí mạng. Lý trí
cực độ thì rất đáng sợ, kẻ địch trong bóng tối thì nguy hiểm nhất!
Lại
bàn về sự “Học” của người Nhật
Tôi cho rằng dân tộc Nhật không phải là một dân tộc giàu sức
sáng tạo nhưng lại vô cùng giỏi về mặt học cái hay cái tốt của người khác, hơn
nữa còn biết xem xét thời thế giải quyết rất tốt vấn đề học ai và học như thế
nào; sau khi học tinh thông rồi thậm chí còn vượt cả thầy.
Trung Quốc thời kỳ Tuỳ Đường được gọi là Thiên triều Thượng
quốc. Hoàng đế nhà Đường từ Thái Tôn trở đi cho tới Đại Tôn đều được người
ngoại tộc tôn kính gọi là “Thiên Khả Hãn” [Khả Hãn: lãnh tụ tối cao]; văn minh
Trung Hoa đang ở đỉnh điểm. Hồi ấy nước Nhật ngưỡng mộ văn minh Trung Hoa và
văn hoá Nho Giáo, trước sau từng 13 lần cử sứ thần sang Trung Quốc học tập toàn
diện hệ thống chính trị, văn hoá, chế độ, điển tịch … và từ đó tạo nên cuộc
“Cải tân Đại hoá” nổi tiếng trong lịch sử Nhật Bản, thúc đẩy nước Nhật thời cổ
phát triển một bước lớn. Sau đó Nhật không ngừng liên hệ và giao lưu với Trung
Quốc.
Thời
cận đại, cùng với sự suy yếu của chính quyền nhà Thanh, các cường quốc phương Tây
thống trị thế giới, người Nhật nhạy bén lập tức dứt khoát “Thoát Á nhập Âu”, “Bỏ Trung
Quốc, học phương Tây”, cực kỳ chú trọng học chế độ văn minh và kỹ
thuật tiên tiến của phương Tây, đóng vai trò “kẻ đầu cơ” thông minh trong làn
sóng cuồn cuộn của lịch sử. Đến cuộc chiến tranh Giáp Ngọ [1894], cậu học trò
cũ đã đánh bại cả thầy dạy mình [đánh bại nhà Thanh TQ]… Cuộc chiến tranh
Nhật-Nga [1904, đánh tan hạm đội Nga] cũng vậy.
Võ, Nhẫn, Học – tín ngưỡng, lý trí, đầu cơ đã làm nên tính quốc
dân của người Nhật ngày nay. Đây chính là chỗ đáng sợ nhất của Nhật Bản – “đối
thủ định mệnh” của Trung Quốc.
Ngược lại, hãy xem Trung Quốc ngày nay: thiếu niềm tin, chỗ nào
cũng thấy những thanh niên phẫn chí, gàn dở tự cho mình là đúng, bưng tai bịt
mắt.
Bỗng dưng nhớ đến một nhân vật từng làm mưa làm gió trong thời
kỳ chiến quốc ở Nhật là Tích Điền Tín Trường [Oda Nobunaga, 1534-1582]. Sau khi
đưa được súng thần công vào nước Nhật, tuy phát hiện thấy loại vũ khí mới này
có nhược điểm là thời gian nạp thuốc súng quá lâu khiến cho nó mất tính thực
dụng, nhưng ông vẫn không bỏ nó mà vận dụng trí tuệ sáng tạo ra chiến thuật “ba
bước”: khi chiến đấu, binh sĩ xếp làm 3 hàng, một hàng nạp thuốc súng, một hàng
chuẩn bị và một hàng bắn; nhờ thế bổ khuyết được nhược điểm nói trên, phát huy
được uy lực lớn nhất của binh khí nóng trong thời đại binh khí lạnh. Trong trận
Trường Tiêu năm 1572, Tích Điền Tín Trường dùng vũ khí kiểu mới và chiến thuật
tiên tiến nói trên đã đánh cho đội kỵ binh thủ cựu của Vũ Điền Tín Huyền – lực
lượng quân sự mạnh nhất hồi ấy tan tành không còn một mảnh giáp và từ đó hoàn
toàn bị loại ra khỏi vũ đài lịch sử.
Kẻ viết bài này chỉ là một người yêu thích lịch sử không chuyên
với cái đầu tư duy xã hội hạng xoàng nhưng dường như đã nhìn thấy mối nguy đang
đến gần; xin những vị có lý trí biết nhìn xa trông rộng xem xét các ý kiến nói
trên.
Nguyễn
Hải Hoành lược dịch (các ghi chú trong ngoặc
[ ] là của người dịch) từ website
Quang Minh (Trung Quốc), đăng ngày 20/8/2009.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét