Bài thơ của ông Thái bá Tân, nhân sự việc ký giả Nguyễn đắc Kiên bị đuổi việc vì phê phán tổng bí thư đảng Nguyễn phú Trọng .
Tôi không biết ông Thiệu, Yêu mến lại càng không, Nhưng buộc phải thừa nhận Một thực tế đau lòng,
Rằng ông ấy nói đúng, Thời còn ở Miền Nam: “Đừng nghe cộng sản nói. Hãy xem cộng sản làm!”
Tôi sống ở Miền Bắc Sáu mươi lăm năm nay, Và buộc phải thừa nhận Một thực tế thế này:
Rằng ta, đảng, chính phủ, Thường hay nói một đàng Mà lại làm một nẻo. Nhiều khi không đàng hoàng.
Đảng, chính phủ luôn nói, Mà nói hay, nói nhiều, Rằng sẵn sàng chấp nhận Những ý kiến trái chiều.
Vậy mà một nhà báo, Nói ý kiến của mình, Nói đàng hoàng, chững chạc, Có lý và có tình,
Liền bị buộc thôi việc. Ai cũng hiểu vì sao. Không khéo lại tù tội. Như thế là thế nào?
Như thế là các vị Mặc nhiên thừa nhận mình Không làm như đã nói, Gây bức xúc dân tình.
Là một người yêu nước Là công dân Việt Nam, Tôi mong đảng đã nói, Là nhất thiết phải làm.
Vì đó là danh dự, Niềm tin và tương lai. Hãy chứng minh ông Thiệu Nói như thế là sai.
Tôi không biết ông Trọng, Yêu mến lại càng không, Nhưng là chỗ người lớn, Tôi thành thật khuyên ông
Rút cái giấy sa thải Một nhà báo công minh. Phần ông, nếu phục thiện, Cũng nên xem lại mình.
Tôi nhận hưu nhà nước Cũng đã mấy năm nay. Hy vọng còn được nhận Sau bài thơ ngắn này.
409
Đảng lãnh đạo sáng suốt, Lịch sử thì vẻ vang, Dân anh hùng, vĩ đại, Biển bạc và rừng vàng.
Thế mà ta, thật tội, Chẳng dám mơ cao xa Thành bác Mỹ, bác Nhật Bác EU, bác Nga.
Cái dân ta mơ ước, Ngẫm mà thấy đau lòng, Mơ được như Miến Điện, Mà rồi cũng chẳng xong.
Tội mấy bác lãnh đạo, Nói gì cũng toàn sai, Bị dân tình la ó, Nhiều lúc đến khôi hài.
Là vì danh không chính, Ngôn không thuận được đâu. Cố mấy cũng không đúng, Khi đã sai từ đầu
=============================================
Bài thơ đã làm bao người đọc xót xa cho VN !!
|
Bài thơ đầy nước mắt của một cô gái đang sống dật dờ tại thị xã Cần Thơ:
Lúc mà các bác chưa có vô đây Cháu chưa có mặt trên đất nước này Má cháu còn đi đến trường mỗi sáng Đúng tuổi trăng tròn, đôi má hây hây.
Kể từ sau ngày các bác vô đây Ông Ngoại bỗng nhiên bị bắt, tù đày Bà Ngoại nhớ chồng rưng rưng mỗi tối Má cháu ưu sầu đánh mất thơ ngây.
Hai năm sau ngày các bác vô đây Một sáng mùa Đông sương trắng giăng đầy Các bác đến nhà, lưng đeo súng đạn Bắt Má đi làm thủy lợi miền Tây.
Một tháng đi làm thủy lợi miền Tây Má về ốm o, thân xác hao gầy Má ôm Ngoại khóc, thì thầm kể lể: Cán bộ hiếp con, có lúc cả bầy!
Rồi cháu ra đời không Ba, có Má Ngoại vừa nằm xuống nên Má trắng tay Bán buôn tảo tần Má nuôi cháu lớn Dù không biết rằng Ba cháu là ai!
Mười tám năm sau ngày bác vô đây Tài sản, cửa nhà không cánh mà bay Má cháu qua đời sau cơn bạo bệnh Còn gì bán nữa? – Ngoài thân cháu đây?
Gần hai mươi năm sau ngày bác vô Cháu mười sáu tuổi thân xác héo khô Vậy mà phải bán, lấy tiền mua gạo Tính ra sáng chiều – chỉ khoảng một tô!
|
|
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét