Dư luận quốc tế thường cho rằng dân Hồng Kông chỉ biết có tiền mà ít quan tâm tới chính trị. Luận điệu này chứng tỏ đã sai nhiều lần mà vẫn luân lưu trên diễn đàn quốc tế.
Tuy đặt miếng ăn lên hàng đầu, nhưng, dân Hồng Kông biết rõ hơn ai hết về hệ thống chính trị dân chủ đã vực họ từ đói nghèo lên sung túc so với nền độc tài toàn trị của Trung Cộng (TC).
TC có 1.4 tỉ dân với nền kinh tế đứng thứ hai trên thế giới, sau Hoa Kỳ và có triển vọng vượt qua vào thập niên tới. Tuy nhiên, lợi tức bình quân đầu người năm 2018 (theo IMF) chỉ được 9,700 USD so với 63,000 USD của Hoa Kỳ, và 49,000 của Hồng Kông.
Các khảo sát của Đại học Hồng Kông ghi nhận chỉ có 15% trong số 7.4 triệu công dân Hồng Kông tự nhận là người Trung Hoa. Khảo sát năm 2017 cho biết 3% công dân Hồng Kông lứa tuổi 18-29 tự nhận là người Hoa.
Năm 1997, Luân Đôn thoả thuận trao trả Hồng Kông cho TC vì hết hạn thuê 99 năm với điều kiện phải duy trì tình trạng “một quốc gia, hai hệ thống” suốt 50 năm trước khi sát nhập vào Trung Hoa năm 2047.
Với 150 năm dưới sự cai trị của Anh Quốc, công dân Hồng Kông đã thấm nhuần quyền hạn của mỗi người đối với xã hội và nền pháp trị minh bạch, bình đẳng, công bằng cho mọi người. Khát vọng độc lập, tự chủ của người Hồng Kông sẽ tiêu tan nếu phải sống dưới gót giày cộng sản!
Tuy nhiên, Bắc Kinh muốn đốt giai đoạn thống nhất nên tăng cường các biện pháp kiểm soát chính trị đối với cư dân Hồng Kông, đầu cầu xuất/nhập Hoa Lục của cộng đồng quốc tế, nên chạm phải phản ứng ngày càng quyết liệt.
Kể từ khi Anh Quốc giao hoàn Hồng Kông cho Bắc Kinh vào năm 1997 thì các cuộc biểu tình ngày càng đậm màu sắc chính trị liên quan đến quyền bầu cử, hoặc để tưởng niệm vụ đàn áp ở Quảng trường Thiên An Môn năm 1987.
Lần xuống đường của 500,000 người vào năm 2003 buộc Nhà cầm quyền Đặc khu Hành chính Hồng Kông phải huỷ bỏ một dự luật an ninh muốn hạn chế quyền tự do của dân chúng.
Phong trào Dù Vàng năm 2014 suốt hai tháng do một học sinh 17 tuổi chủ xướng để đòi được quyền bầu cử lãnh đạo bị dẹp tan mà không làm cho Bắc Kinh nhượng bộ nên nhóm lãnh đạo đều bị bắt giam.
Đặc khu trưởng Hồng Kông, Carrie Lam (Lâm Trịnh Nguyệt Nga) được 1,200 thành viên trong Uỷ ban Bầu cử thân-Bắc-Kinh, đưa lên năm 2017 trong khi chỉ có 6% trong tổng số cử tri được quyền bầu các Ủy viên này. Quyền của người Hồng Kông ngày càng bị thu hẹp.
Carrie Lam thúc đẩy việc thông qua “Dự luật Dẫn độ Tội phạm” ở Hồng Kông để xét xử tại Hoa Lục được sự đồng ý của Bắc Kinh đã làm bùng nổ vụ xuống đường với một triệu người Hồng Kông hôm 9 tháng 6-2019 đòi huỷ bỏ Dự luật vi phạm nhân quyền và hệ thống tư pháp độc lập. Họ không muốn Bắc Kinh xét xử tội phạm theo kiểu luật rừng.
Bị cảnh sát đàn áp nên công dân Hồng Kông và dư luận quốc tế lên án đã buộc Đặc khu trưởng Lam chỉ xin lỗi người dân, hứa hoãn lại Dự luật, mong được tiếp tục phục vụ công dân một nhiệm kỳ nữa.
Nhưng, ngày 16 tháng 6 có khoảng 2 triệu người tuần hành đòi huỷ bỏ Dự luật Dẫn đổ Tội phạm, kêu gọi Carrie Lam từ chức.
Thái độ dứt khoát của dân chúng Hồng Kông đã làm thất bại cách tiếp cận cứng rắn của Chủ tịch Trung Cộng, Tập Cận Bình.
Đa số 23 triệu người Đài Loan không muốn hội nhập vào TC do khác biệt về hệ thống chính trị, kinh tế, xã hội mặc dù 95% thuộc Hán tộc. Tuy phải từ chức Chủ tịch Đảng Dân Tiến sau thất bại trong cuộc bầu cử địa phương, nhưng, Tổng thống Thái Anh Văn vẫn được đề cử tham gia cuộc đua vào chức tổng thống Đài Loan năm 2020 do chủ trương cứng rắn đối với TC.
Kinh nghiệm Việt Nam Cộng Hoà thịnh vượng năm 1975 cho dân chúng Đài Loan một thí dụ cay đắng, thê thảm khi bị lọt vào tay cộng sản. Hoa Kỳ không cho phép Bắc Kinh chặt đứt một mắt xích của chuỗi đảo bao vây TC. Dù thuộc Đảng Dân Chủ hoặc Quốc Dân Đảng, đa số dân chúng Đài Loan vẫn phải dựa vào Hoa Kỳ để tránh “hoạ Cộng sản”.
Ung thư cộng sản đã di căn tới 25 triệu người Triều Tiên buộc 50 triệu dân Triều Tiên ở phía Nam vĩ tuyến 38 phải dựa vào sức mạnh của Hoa Kỳ để vừa giữ yên bờ cõi, vừa tạo ra Kỳ tích Sông Hàn. Do đó, dân chúng Đại Hàn ủng hộ tinh thần đòi tự do, dân chủ của người Hồng Kông. Tổng thống Đại Hàn, Moon Ja-in đang cố gắng lôi kéo Chủ tịch Kim Chính Ân hướng về độc lập, tự chủ để phát triển toàn thể dân tộc trên Bán đảo Triều Tiên.
Tổng thống Donald Trump khuyến cáo TC và Hồng Kông nên ngồi lại với nhau để thoả hiệp một vấn đề có lợi cho cả đôi bên. Bắc Kinh không thể cáo buộc Hoa Kỳ can thiệp vào vấn đề nội bộ của TC. Bởi lẽ, nếu Bắc Kinh muốn thoả hiệp với dân chúng Hồng Kông ắt phải dựa vào thoả thuận năm 1997 giữa TC và Anh Quốc được gọi là Luật Căn bản của Hồng Kông “một quốc gia, hai chế độ”.
Vô cùng đáng tiếc và rầu thúi ruột khi loài người có-lương-tri chứng kiến thanh thiếu niên ở Việt Nam, rường cột nước nhà, chỉ lo ăn chơi, đàng điếm, nhậu nhẹt mút mùa lệ thuỷ bỏ mặc cho đất nước bị Hán tộc dày xéo và bè lũ tay sai chuyên hiếp đáp, đàn áp dân lành từ ngày này qua năm khác. Người Việt quốc nội quá cuồng nhiệt khi đội banh Việt Nam thắng một trận bóng đá do một người Đại Hàn huấn luyện và dẫn dắt mà không thấy nhục. Trong khi đó, đảng Cộng sản Việt Nam ngang nhiên bắn giết đồng chủng, tướt đoạt của cải cá nhân mà cứ bình chân như vại.
Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương Võ Văn Thưởng đặt hàng một bài viết “Truyền thông xã hội đối với ổn định chính trị, xã hội ở Việt Nam” dài 4,620 chữ từ đám trí thức xã hội chủ nghĩa Việt Nam để nêu lên các căn bệnh trầm kha trong xã hội, mà cứ như Chú Cuội ngồi gốc cây đa. (1) Không một quốc gia nào trên thế giới mà bị gây chia rẽ hận thù sâu đậm và khủng khiếp như dưới chế độ cộng sản. Xã hội bị ức chế do hành vi đàn áp của Đảng Cộng sản mất nhân tính. (2) Độc quyền thông tin cho truyền thông chính thức, đồng nghĩa với giết chết tự do tư tưởng, nguồn lực phát triển của một dân tộc. Bắc Kinh đang lộ rõ khả năng ăn bám vào sự phát triển của các dân tộc khác. Đảng Cộng sản độc quyền truyền thông nên toàn dân chỉ như con ngựa kéo xe. (3) Sau hơn 30 năm “Đổi Mới” từ mức độ GDP cao hơn Đại Hàn khi khởi sự phát triển mà bây giờ lợi tức bình quân đầu người của Việt Nam chỉ được 2,600 USD so với 31,000 USD của Đại Hàn. Dân xứ Kim Chi đi “cho việc” còn Con Hồng Cháu Lạc lo “xin việc”. (4) Chưa một quốc gia cộng sản nào lọt vào “Tổ chức Hợp tác và Phát triển Kinh tế (OECD)”. (5) Đảng Cộng sản nào cũng tuyên truyền “dân là gốc”, nhưng, chỉ áp dụng “Đảng cử Dân bầu” nên dân chưa bao giờ được quyền làm chủ vận mệnh của đất nước dân tộc nên
“ngày xưa nộ lệ thằng Tây,
bây giờ nô lệ thằng Ta suốt ngày.
Bao giờ cho hết đoạ đày,
cho dân nước Việt có ngày tự do.”
Độc tài kiểu Tổng thống Đại Hàn Dân Quốc đã đưa đất nước từ hạng nghèo đói nhất thế giới trở thành quốc gia công nghiệp xếp hạng tư trên trường quốc tế (Hoa Kỳ, Trung Cộng, Nhật Bản, Đại Hàn). Độc tài kiểu Chủ tịch Hồ Chí Minh đã dẫn đất nước từ hạng trung bình trở thành dân tộc đói rét phải ngữa tay xin tiền và nhận làm mướn, đánh thuê cho thiên hạ.
Vùng lên con cháu Lạc Hồng,
kẻo không mãi mãi làm công cho người.
Đại-Dương
Tài liệu tham khảo:
America Must Prepare for the Coming Chinese Empire (National Interest)
Hong Kong Protests: The View From Taiwan (Diplomat)
China Blinks on Hong Kong – This Time (Diplomat)
Hong Kong chief signals unlikely to revive extradition bill (Nikkei)
As it happened: Chief Executive Carrie Lam issues ‘most sincere’ apology over handling of Hong Kong extradition bill (SCMP)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét