Thứ Ba, 17 tháng 9, 2019

"NÒNG" Đặng Văn Âu có béo trông thơm ngon đấy nhưng "NÒNG" độc hiểm khi xuyên tạc cuộc đấu tranh Phật giáo năm 1963 - Re: [PSXH] Fw: Hiện tượng hoàng kiều

C​ứ mãi cù nhây về " Phật giáo  chúng tôi " thấy phát nực.
Lật tẩy cái cho rồi:

Mặc dù ai đó cứ cố lỳ " pháp nạn " và ... v... v ...
Nắm níu mãi cái " PGVN thống nhất " sư thầy Trí Quang
và Ấn Quang trong vinh quang sau đảo chánh 1963

Sự thật ngày nay tê hê:
Gạt bỏ qua các tài liệu Mỹ về vụ đảo chánh 1963
Chỉ lấy một sự kiện gần đây nhất của việt cọng
thì biết Trí quang và cái gọi là PG Ấn quang là gì:


NƯỚC LŨ CUỐN CHÙA CHIỀN
Không phải cuốn trôi mà là tràn ngập khống chế. Trong nước thì Phật giáo quốc doanh với tiêu đề: Đạo pháp – Dân tộc – Xã hội chủ nghĩa rầm rộ tổ chức “ kỷ Niệm 50 bồ tát Thích Quảng Đức “, có chủ tịt thành hồ dẫn đầu các quỉ ban , bộ xậu đến dự lễ theo bản tin của Mặt trận Tổ cò thành hồ như sau:
” Nhân kỷ niệm 50 năm Bồ tát Thích Quảng Đức vị pháp thiêu thân (1963 – 2013), chiều ngày 23 tháng 5 năm 2013, đoàn lãnh đạo Thành ủy, Hội đồng nhân dân, Ủy ban nhân dân, Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam thành phố, do đồng chí Lê Thanh Hải, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy thành phố Hồ Chí Minh dẫn đầu, đã đến thắp hương trước tượng Bồ tát Thích Quảng Đức (tại địa điểm tượng đài Hòa thượng Thích Quảng Đức, ngã tư Cách Mạng Tháng Tám - Nguyễn Đình Chiểu, quận 3). Sau nghi thức dâng hương tưởng niệm Bồ Tát Thích Quảng Đức, đồng chí Lê Thanh Hải bày tỏ sự kính trọng đối với Bồ Tát Thích Quảng Đức, một tấm gương sáng của tinh thần đấu tranh vì đạo pháp và độc lập trường tồn của dân tộc. "Sự kiện tự thiêu của Bồ Tát Thích Quảng Đức vào ngày 11-6-1963 ...cuộc đấu tranh do Phật giáo khởi xướng không chỉ mang tính tôn giáo mà động lực sâu xa là cuộc chiến tranh vệ quốc, giải phóng ách thống trị. Ảnh hưởng của cuộc đấu tranh này đã tác động rất lớn đến những hoạt động và thành quả của lực lượng Mặt trận Giải phóng miền Nam Việt Nam sau này"
Ai đó còn mãi luyến tiếc cái " giả danh Đạo pháp " hãy mở mắt đọc.

Thế kỷ 21 rồi vẫn còn u mê cố chấp sự kiện từ giữa thế kỷ trước thì thiệt là kỳ dị, thiếu thông minh:

                                        KẾ HOẠCH NƯỚC LŨ

Xin quý vị cư sĩ, thượng tọa Ấn Quang năm xưa đừng giựt mình. Nó không phải là kế hoạch hành quân để hốt đám tôn giáo phản loạn năm 1963 đâu. Đây là nói về “ hiện thực xã hội chủ nghĩa “ hôm nay.
Đó là kế hoạch nước lũ của Tình báo – phản gián Tôn giáo vận vc theo Nghị quyết 36 kiểu nhằm tràn ngập khống chế chùa chiền nơi hải ngoại vừa đánh bóng lại huyền thoại “bồ tát Thích Quảng Đức” để mưu đồ nhất tiển xạ song điêu: Vừa chiếm chùa “ nhứt thống “ Phật giáo hải ngoại vừa bôi bác Đệ Nhất VNCH để đở đòn cho chế độ việt gian cộng sản bán nước đang lâm nguy.
NƯỚC LŨ CUỐN CHÙA CHIỀN
Không phải cuốn trôi mà là tràn ngập khống chế. Trong nước thì Phật giáo quốc doanh với tiêu đề: Đạo pháp – Dân tộc – Xã hội chủ nghĩa rầm rộ tổ chức “ kỷ Niệm 50 bồ tát Thích Quảng Đức “, có chủ tịt thành hồ dẫn đầu các quỉ ban , bộ xậu đến dự lễ theo bản tin của Mặt trận Tổ cò thành hồ như sau:
” Nhân kỷ niệm 50 năm Bồ tát Thích Quảng Đức vị pháp thiêu thân (1963 – 2013), chiều ngày 23 tháng 5 năm 2013, đoàn lãnh đạo Thành ủy, Hội đồng nhân dân, Ủy ban nhân dân, Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam thành phố, do đồng chí Lê Thanh Hải, Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy thành phố Hồ Chí Minh dẫn đầu, đã đến thắp hương trước tượng Bồ tát Thích Quảng Đức (tại địa điểm tượng đài Hòa thượng Thích Quảng Đức, ngã tư Cách Mạng Tháng Tám - Nguyễn Đình Chiểu, quận 3). Sau nghi thức dâng hương tưởng niệm Bồ Tát Thích Quảng Đức, đồng chí Lê Thanh Hải bày tỏ sự kính trọng đối với Bồ Tát Thích Quảng Đức, một tấm gương sáng của tinh thần đấu tranh vì đạo pháp và độc lập trường tồn của dân tộc. "Sự kiện tự thiêu của Bồ Tát Thích Quảng Đức vào ngày 11-6-1963 ...cuộc đấu tranh do Phật giáo khởi xướng không chỉ mang tính tôn giáo mà động lực sâu xa là cuộc chiến tranh vệ quốc, giải phóng ách thống trị. Ảnh hưởng của cuộc đấu tranh này đã tác động rất lớn đến những hoạt động và thành quả của lực lượng Mặt trận Giải phóng miền Nam Việt Nam sau này"
Lời “ tuyên dương công trạng “ của “ đồng chí” ủy viên Bộ chánh trị nhà ta hay ho đến như dzậy, thôi thì miễn bàn!

Từ trong nước, nước lũ tràn qua tới Úc Châu, Hội Sử Học Việt Nam tại Âu Châu đã lên tiếng cảnh báo:
“ Ngay từ đầu tháng 04-2013 đến thượng tuần tháng 06-2013, Hội Sử-Học Việt-Nam tại Âu-Châu đã liên tiếp cảnh báo dư luận về hiện tượng các Giáo hội Phật Giáo Việt-Nam Thống-Nhất Hải-Ngoại, Liên-Âu, Úc-đại-Lợi và Tân-tây-Lan đã đồng hành cùng với đảng Cộng-Sản Việt-Nam trong việc tổ chức trọng thể “tưởng-niệm 50 năm Hòa thượng Thích Quảng-Đức vị pháp thiêu thân”. Lồng trong thư mời kêu gọi tham gia cũng như tại buổi lễ, các Giáo Hội PGVN Thống Nhất đã liên tục công kích chính thể Việt-Nam Cộng-Hòa với những lời lẽ hoàn toàn trái với sự thật lịch sử. “

Bất chấp mọi phản đối của công luận, cũng giống như ngày xưa, bất chấp mọi cố gắng giải thích của Chánh phủ VNCH và Tổng thống Ngô Đình Diệm đích thân tiếp kiến trần tình, tổ chức mệnh danh PGVNTN hải ngoại, tức PG “ Nhứt Thống “ Ấn Quang vẫn ngang nhiên tổ chức rềnh rang cái gọi là “ Kỷ niệm 50 năm bồ tát TQĐ “ ở Úc từ 15 – 19/ 6/2013.

Thế rồi lũ tràn qua tới Nam Cali ngày 23/6/2013 khi nhóm Huỳnh Tấn Lê, nhân danh Tổng hội cư sĩ PGVN tại Hoa Kỳ tổ chức cuộc Đại lễ vinh danh “ bồ tát ” Thích Quảng Đức do sắc chỉ PGVNTN Ấn Quang năm xưa sắc phong.
Ở trong nước thì có chủ tịt thành hồ tới đọc bản tuyên dương. Ở hải ngoại thì có Chánh Văn Phòng Phủ Tổng Thống, xin lỗi, CVP Hội đồng Giáo Phẩm đến ban “ đạo từ “: Hòa Thượng Thích Thắng Hoan, chánh văn phòng Hội Đồng Giáo Phẩm Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Hoa Kỳ, trong dịp này cũng ban một đạo từ. Hòa thượng nói: “Bồ Tát Thích Quảng Đức là ngọn lửa sáng trong thế kỷ 20. Ngài nhập Niết Bàn đã để lại Xá Lợi tim mà thử đốt đến 3 ngàn độ vẫn không cháy để chúng ta cùng tưởng niệm đến sự hy sinh của ngài cho Đạo Pháp và Dân Tộc”.

Gạt ra một bên các lời hay ý đẹp về “ đuốc tuệ “, “ tim kim cương,” “ lửa bố tát” của các diễn giả Phật học uyên thâm, chỉ nhắc lại đây một câu “ sáng tạo “ mới tinh mà tới nay vẫn còn làm xôn xao dư luận của Tổng hội chủ cư sĩ Huỳnh Tấn Lê: “ Đó cũng là lý do để hiểu thêm tại sao hơn 300,000 (ba trăm ngàn) Phật tử tại miền Trung đã bị giết hại ( theo Đảng Cần Lao- Chu bằng Lĩnh), cũng như "Kế hoạch Nước Lũ" đánh phá chùa chiền, bắt giữ hơn 1,500 tu sĩ vào đêm 20-8-1963.”

Cái dzụ Kế hoạch Nước Lũ do cựu Tổng trấn Đô thành phản chủ Tôn Thất Đính phịa cho Cư xĩ Tấn Lê nghe thì thôi coi cũng như một giai thoại nghe qua rồi bỏ vì chỉ là tiếng nói của một bên. Còn cái dzụ giết hại 300 trăm ngàn Phật tử Miền Trung coi bộ khó nuốt cho trôi, coi chừng Tổng hội chủ cư xĩ mắc phải tội nói láo, tức là vọng ngữ!

Bây giờ nước lũ tràn qua tới Pháp. Một lần nữa, Hội Sử Học Việt Nam tại Âu Châu lại lên tiếng cảnh báo về việc thầy Minh Tâm thuộc nhóm Ấn Quang tổ chức tưởng niệm bồ tát TQĐ tại Pháp: “Tưởng Niệm 50 năm Bồ Tát Thích Quảng Đức và cầu nguyện cho Nhân quyền Dân chủ Tự do cho Việt Nam sẽ làm tại Lễ Đài trước Quốc Hội Âu Châu ở Strasbourg lúc 11 giờ đến 13 giờ ngày 11/07/2013” -ngưng trích-

Và một lần nữa, công luận thấy sự thiếu lương thiện của nhóm tổ chức khi léo cái lễ tưởng niệm vào chủ đề “ cầu nguyện cho NHÂN QUYỀN DÂN CHỦ TỰ DO cho VIỆT NAM. Cái slogan nầy nó nghe giống như câu khẩu hiệu của Việt Tân hồi còn mồ ma Mặt trận HCM. Mỗi khi có biểu tình mà có mấy cô cậu Mặt trận ghé dzô là có cái dzụ hô ầm ỉ “ Human rights for VN”, “ Democracy for VN”, “ Freedom for VN ” bằng loa tay, át cả tiếng hô “ Đả dảo việt cọng “ của đồng bào TNCS.

Lướt qua 4 đợt nước lũ từ trong nước ồ ạt tuôn ra hải ngoại để cho thấy “ bức tranh vân cẩu vẽ người tang thương “ như vậy để ngậm ngùi về dòng lịch sử nước nhà! Những đau đớn nhọc nhằn vì nghe theo giọng đờn tiếng uyển của vẹm mà thua bại, mất nước vẫn chưa học thuộc nên cứ phạm phải tái đi, tái lại. Trong nước bị chúng nắm đầu chẳng nói làm chi. Ra nơi hải ngoại rồi mà vẫn cò u mê, ám chướng mới thiệt là tệ!

Dẫu sao thì việc phô trương Phật giáo Thống Nhất Ấn Quang như vậy cũng chỉ là mặt nổi. Chìm sâu bên dưới là âm mưu bôi bác chế độ VNCH để có cớ lân la với việt gian cộng sản mới là điều trọng đại.

NƯỚC LŨ BÔI BẨN VIỆT NAM CỘNG HÒA
Hiện tại trong nước, chế độ cộng sản hầu như tê liệt.
Về kinh tế chỉ nói tắt một lời theo như một kinh tế gia Singapore: “ Kinh tế chxhcnvn đã chết đứng.”
Về chánh trị thì hầu như hỗn loạn. Những quyết định lớn không ai chịu trách nhiệm, bởi vì 14 vua nam 2 nữ hoàng cá đối bằng đầu, không ai phục ai, chỉ kèn cựa, giữ thế, giữ ngôi đến nổi có ký giả hải ngoại ví von “ Vương quốc có ngai vua mà không có vua trị vì!”.
Đối ngoại thì tệ lậu hết thuốc chửa: Chủ tịt nước Sang “hèn” đi sứ tàu khựa. Nó đưa cho 10 đạo sắc chỉ kêu là hiệp ước. Sang ta vừa ký vừa gật tới 29 lần, bất kể trời đầt, quân thần. Cả 10 thỏa thuận đều lợi cho chệt hay nói khác hơn là do tàu khựa chủ động khống chế từ quân sự, kinh tế kể cả văn hóa, xã hội. Tiêu biểu là thỏa ước hợp tác khai thác dầu hỏa trênVịnh Bắc bộ. Chệt thì có một giàn khoan vĩ đại chực hờ ở đó. An nam xã nghĩa thì chỉ có trên răng, dưới cụ hồ. Thế khống chế áp đảo thấy rõ.

Câu nói bình dân: Theo Mỹ thì mất đảng. Theo tàu thì mất nước, ngày nay đã đọc thấy ngay trên báo chí quốc tế.

Về dân sinh, dân chủ, nhân quyền thì thành tích ngày càng tệ lậu. Chỉ nội trong 6 tháng đầu năm 2013, mấy chục người tranh đấu vì dân sinh, dân chủ bị xử án tù nặng nề.

Trước sự thể tồi tệ như vậy nên ngụy quyền cs không thể không phát động kế hoạch nước lũ cứu nguy.
Trong khi trong nước, chánh nghĩa Quốc gia ngày càng sáng tỏ, quốc kỳ VNCH được nhắc nhở trân trọng thì cơn lũ bôi bẩn Đệ Nhất VNCH và Tổng thống Ngô Đình Diệm tràn ra hải ngoại để đánh đồng cộng sản và VNCH cùng chung một lứa.
Đó là thủ đoạn gian manh của việt gian hải ngoại và cộng sản NQ36 kiểu. Chúng toa rập khơi dậy các biến cố gọi là đàn áp Phật giáo để lấy cớ lân la đối thoại, hòa hợp, hòa giải, bắt tay với vc.

Hôm nay, ký giả Trần Trung Đạo đăng một bài trên DLB, tựa đề: “ Nelson Mandela và tiến trình hòa giải tại Nam Phi ” Phải chăng đây là nói gần nói xa về cái gọi là “ trực diện đối thoại, hòa hợp hòa giải “ Quốc – Cộng?

Vừa đây, có tin đồn, sẽ có một cuộc giao lưu văn hóa “ hoành tráng “ tầm cở như sách “ Bên Thắng Cuộc “.

Nếu quả như vậy thì cơn lũ đỏ nầy bao trùm mọi mặt: Tôn giáo – chánh trị – văn hóa.
Có điều trong giai đoạn cộng sản suy tàn, mọi nỗ lực trong cơn khủng hoảng lại do những bộ mặt diễn xuất cũ xì, không còn gạt gẩm ai được nữa.
Nước lũ dơ dáy nầy rồi sẽ trôi tuột vào ống cống mất tăm mất tích chẳng vấy bẩn được ai.
Nguyễn Nhơn


From: 'Thuc Vu' via PhucHungViet <PhucHungViet@googlegroups.com>
Sent: Monday, September 16, 2019 3:08 PM
To: vinh le <vinhlesj@gmail.com>
Cc: PSXH <PhungSuXaHoi@googlegroups.com>; Y. Dan <ydanvn@gmail.com>; Lam Nguyen <lamphuongnguyen@yahoo.com>; Giac Nguyen <giacnguyen9@yahoo.com>; MinhLuong Nguyen <minhluong.nguyen2012@gmail.com>; Chua LienTri <thichkhongtanhvn@gmail.com>; Chau Nguyen <ntchaudl@yahoo.com>; Huệ Lộc - Tôn Thắng Đạo Tràng <hueloc36@gmail.com>; Kiem Nguyen <nguyenmykiem@yahoo.com>; HT Thich Huyen Ton <hthuyenton@gmail.com>; Hoa Thuong Thich Tue Minh <ttueminh@gmail.com>; Thich Nguyen Ly <nguyenly2550@gmail.com>; Rose Lee <rose.lee1970@yahoo.com>; Que Nguyen <quetringuyen@yahoo.com>; Phap Hoa <daithuan2012@gmail.com>; Q.Lâm BHD <qlamn@aol.com>; Cau Cong Le <dainhatnhulai@yahoo.com>; Viet Huyen <lienhoahouston13@gmail.com>; Hung Tran <qhtranmd@sbcglobal.net>; Kim Nguyen <knguyen60@hotmail.com>; Canh Tran <canhtran1310@gmail.com>; Yung Krall <yungkrall2012@yahoo.com>; Vũ Thiện Nhơn <vuthiennhon@gmail.com>; Jackie Nguyen <voniem2014@yahoo.com>; Chuc Bao <chuc_bao@yahoo.com>; Yahoogroups <llcschpg@yahoogroups.com>; Bao Ve Chanh Phap - <baovechanhphap@googlegroups.com>; PhucHungViet <phuchungviet@googlegroups.com>; Quang Ba Thich <thichquangba@gmail.com>; Hinhtran2005 . <hinh_tran2005@yahoo.com>; Nguyen Nguyen <haihoidong@yahoo.com>; TCLAHAULA <tclahaula@yahoo.com>; Trung Le Huu <lehuutrung33@gmail.com>; Dinh Nguyen <dinh.nguyen60@yahoo.com>; Khanh Le <khanhtuongle@yahoo.com>; Thanh Nguyen <thanhnguye2000@yahoo.com>; Thay Thich Vien Hy <thichvienhy@gmail.com>; Lang Gia Nguyet <hatcat79@gmail.com>; Chua Dieu Ngu <chuadieungu@gmail.com>; Luan Nguyen <lkn7843@yahoo.com>; Chua Bao Phuoc <chuabaophuoc@gmail.com>; Nguyen Hoang <tienglongta@gmail.com>; Gop Gio <gopgionews@yahoo.com>; Nho Nguyen <nhoart@hotmail.com>; Nghiem Cuong CHT <nghiemcuong209@yahoo.com>; Davis Nguyen <nguyendavis@hotmail.com>; Nhật-Liên-Dũng <nhatliendung@yahoo.com>; Tung Hoang <hieu_tung2007@yahoo.com>; N.Sĩ Vy CHT VH <tam.giang70@yahoo.com>; Vnh H. <vnh_h@yahoo.com.au>; Khai Ton That <nguyenhoa_1926@yahoo.com>; Cindy Nguyen <dieunghiem1961@gmail.com>; HT Thich Chon Tam <hymalapson@gmail.com>; Dung Ho <david_ho_1954@yahoo.com>; Khanh Nguyen <knguyen101008@gmail.com>; Thầy Thích Thông Đạt <thongdat72@yahoo.com>; MY G. <tamlien@shaw.ca>; Minh Lữ <minhlu_usa@yahoo.com>; An Luu <mranluu@comcast.net>; Bo Cau Houston <minhhanh_cd@yahoo.com>; Phước Võ <venuvana06@yahoo.com>; Phật Tử Chùa Như Lai <ghpgvntncnl@gmail.com>; QUANG LÊ <quanglan1956@yahoo.com>; Lang Nguyen <languyentn@yahoo.com>; Tien Ton <hoalamquan1@yahoo.com>; Le Hung CHT <lehung01@yahoo.com>; Hung Dao <hungdao59@yahoo.com>; Xuanphan1942 <xuanphan1942@yahoo.com>; Hoa Hoang Quoc <hoangquochoa@yahoo.com>; Xuyentruong <xuyentruong@icloud.com>; An Lac <anlactu1647@gmail.com>; Tâm Mai CHT <hoahienbmt@yahoo.com>; Son PQ <sonnytruong09@gmail.com>; Le Suong <lesuong1957@yahoo.com>; HIẾU NGỌC <ngochieu43@yahoo.co.uk>; Hanh Nguyen. <123anhiep@gmail.com>; Hoe Nguyen <hoenguyen2143@yahoo.com>; Tư.Mãng CHT HQ <mangtu2011@yahoo.com>; Cuong Nguyen <ancu.cnn@gmail.com>; Nguyen Duc <nguyenduc18@msn.com>; Minh Thu Nguyen <tuhanh1946@gmail.com>; Thu Nguyen <thanhtin2000@gmail.com>; Nha Nguyen <nhathe2000@yahoo.com>; Cu Si Chua Nhu Lai <cusichuanhulai@gmail.com>; Lam Ngo <ltnmail@yahoo.com>; Tam Vang <tubi1614@yahoo.com>; Thich Giac Dang <phapluan@yahoo.com>; Van Me <vanvanhuong@yahoo.com>; Hoang Nguyen <group7hoang@comcast.net>; Thao Than <thaothan@live.com>; Nguyên Bản ( chùa Thiên Tho) <ton.thanhdiep@gmail.com>; Mrtgia Nguyen <mrtgia@msn.com>; Ducly Bui <todinhvietnam@yahoo.com>; thich.thichthienminh8@gmail.com <thich.thichthienminh8@gmail.com>
Subject: Re: "NÒNG" Đặng Văn Âu có béo trông thơm ngon đấy nhưng "NÒNG" độc hiểm khi xuyên tạc cuộc đấu tranh Phật giáo năm 1963 - Re: [PSXH] Fw: Hiện tượng hoàng kiều

:


Về Liên Thành ư? Và sự thật tại sao Phật giáo đấu tranh xin đọc:

Hãy trả lại lịch sử cho Phật Giáo qua (hồi kí) NGUYÊN-NHÂN SỰ SỤP ĐỔ CỦA VNCH của LÊ XUÂN NHUẬN.





220px-LeXuanNhuan
TÓM-LƯỢC SỬ-LIỆU
BỨC-TỬ VIỆT-NAM CỘNG-HÒA
(trong cuốn hồi-ký “Biến-Loạn Miền Trung” )
… Trong lúc đó, ngay tại Thủ-Đô, trong cơn dầu sôi lửa bỏng, những tay điệp-viên chiến-lược của Cộng-Sản, từ lâu vẫn nấp dưới lớp áo tu-hành, như các Linh-Mục Thanh LãngPhan Khắc TừTrương Bá CầnChân TínNguyễn Ngọc LanTrần DuNguyễn Quang LãmTrần Ngọc Nhuận, v.v… (cùng với Linh-Mụ c Trần Hữu Thanh trong “Phong Trào Chống Tham-Nhũng”), cũng sách-động quần-chúng xuống đường hằng ngày để gây thêm rối-loạn, hoang-mang trong quần-chúng, và tạo sức ép đối với Tổng-ThốngNguyễn Văn Thiệu, làm nản thêm lòng người Mỹ, và tạo thêm lợi-thế về mặt chính-trị cho Bắc-Việt xâm-lăng.  (trang 436)
Phong-Trào Chống Tham-Nhũng
 Nói đến “Phong-Trào Chống Tham-Nhũng”, tưởng cần nhắc lại một số hoạt-động nổi bật của giới Kitô-Giáo trong và ngoàiViệt-Nam Cộng-Hòa.
 Trong thời-gian diễn ra Hội-Nghị Paris (từ 1968 đến 1973), Giáo-Hoàng Phaolô VI đã nhiều lần “nhân đạo” kêu gọi chấm dứt chiến-tranh Việt-Nam.
Tháng 12-1969Giám-Mục Phạm Ngọc Chi, Phó Chủ-Tịch Hội-Đồng Giám-Mục Việt-Nam, qua Hoa-Kỳ, đã tuyên-bố với báo-chí Mỹ:  “Miền Nam [Việt-Nam] đồng-tình với chính-sách ‘Việt-Nam-Hóa Chiến-Tranh’ của Tổng-Thống Nixon.”
Tháng 9-1972, Đại-Hội lần 2 của tổ-chức “Kitô-Hữu Quốc-Tế” gồm hơn 20 nước họp tại Quebec (Canada),  với đề-tài giải-phóng các dân-tộc ViệtLàoCampuchia, đã “tố-cáo các cuộc xâm-lăng và ném bom vô-nhân-đạo của Mỹ; khẳng-định quyền tự-quyết, tự-do được sống hòa-bình của nhân-dân Việt-Nam.”
 Tức là việc Mỹ chuẩn-bị rút lui đã được Kitô-Giáo Việt-Namgiáo-dân mấy chục nước khác, và nhất là Giáo-Hoàng Phaolô VI tán-đồngkhông còn đánh nhau với Cộng-Sản nữa.
Ngày 20-9-1970Linh-Mục Phan Khắc Từ, Tuyên-Úy Thanh Lao Công Sài-Gòn, qua Châu Âu, đã tuyên-bố tại Thành-PhốFirenze (Ý, nơi có Tòa Thánh Vatican):  “Kinh-nghiệm trước mắt cho chúng tôi xác tín rằng Giáo-Hội [Kitô] tại Việt-Nam hôm nay là một công-cụ hữu-hiệu của người Mỹ.”
Tháng 3-1971Linh-Mục Nguyễn Viết Khai tuyên-bố:  “Từ chính-quyền trung-ương xuống cho tận anh Trưởng Ấp, người Miền Nam không được phép giải-quyết vấn-đề của mình mà không có người nước ngoài xen vào.”
Tháng 11-1971Linh-Mục Trương Bá Cần, Tuyên-Úy Thanh Lao Công toàn-quốc, tham-gia vụ đình-công tại Hãng Pin “Con Ó”, bị Cảnh-Sát bắt, đã viết:  “Giáo Hội của tôi không biết chọn, nhất là chọn để chống lại những kẻ đang nắm quyền-hành trong xã-hội này… Giáo Hội của tôi cũng đã biết lựa chọn, nhưng không biết lựa chọn người nghèo khổ…”  
 Tức là giới Kitô-Giáo Việt-Nam đồng-ý với các lời cáo-buộc và chiêu-bài của đối-phươngNhưng, sau Hiệp-Định Paris 27-1-1973 [chấm dứt chiến-tranh Việt-Nam], thì Bắc-Việt gia-tăng nỗ-lực và quyết-tâm tiến-chiếm Miền Nam.
 Ngày 19-9-1973Tổng-Giám-Mục Sài-Gòn Nguyễn Văn Bình đọc diễn-văn khai-mạc “Năm Thánh”:  “Chúng tôi hy vọng rằngnhững cuộc giết chóc và hận thù sẽ thực-sự chấm dứt trên mảnh đất này và đồng thời có được quan hệ hai chiều giữa Bắc và Nam, trong lúc đất nước tạm thời còn phân chia.”  
 Ngày 10-1-1974, sau cuộc Hội-Nghị toàn-thể hàng giáo-phẩmcác Giám-Mục Miền Nam đã công-bố một bản tuyên-ngôn “tha thiết kêu gọi hai chính phủ Bắc và Nam cùng đồng loạt, vì tình thương dân tộc, mà ngưng mọi hoạt động gây chiến và mọi chiến dịch bôi nhọ và thù ghét lẫn nhau.”  
Tức là giới Kitô-Giáo Việt-Nam [Cộng-Hòa] không đề-cập đến việc Bắc-Việt vi-phạm Hiệp-Ước Paris, xâm-lăng Miền Nam, mà chỉ muốn Miền Nam bắt tay làm hòa với Miền Bắc―đối-nghịch lập-trường “4 Không” của Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu.
 Giáo-Hội Kitô-Giáo Việt-Nam ở Sài-Gòn ra “Thư Chung” phát-động cuộc tranh-đấu “chống tham nhũng”, chống Tổng-ThốngNguyễn Văn Thiệu.  Họ đòi Thiệu phải từ-chức, vận-động trưng-cầu dân-ý buộc Thiệu phải ra đi.
Lời kêu gọi đó đã dấy lên liền một “Phong-Trào” gọi là “Chống Tham-Nhũng”.
Phong-Trào Chống Tham-Nhũng” do Linh-Mục Trần Hữu Thanh cầm đầu, các LM Đinh Bình Định và Nguyễn Học Hiệu cùngBác-Sĩ Nguyễn Thị Thanh phụ-lực, qua một bản “Tuyên Ngôn” được sự bảo-trợ của 301 linh-mục khác, kể cả Tuyên-Úy Công Giáo”, ra mắt tại Giáo-Xứ Tân ViệtSài-Gòntừ năm 1973, là một tập-hợp tương-đối lớn, có nhiều tín-đồ nhất, và tại nhiều địa-phương nhất―so với Nhóm các linh-mục cộng-sản nằm vùng và thân-Cộng tại Sài-Gòn.
Phong-Trào” được sự tham-gia của các nhân-vật ngoài Kitô-Giáo, như Thượng-Nghị-Sĩ  Hoàng Xuân Tửu và Dân-Biểu Nguyễn Văn Kim cùng nhiều DB thuộc Đảng Đại-Việt của Hà Thúc Ký và phía Dương Văn Minh; DB Đặng Văn Tiếp phía Nguyễn Cao Kỳ; DB Nguyễn Văn Cử chống Diệm và phía Việt-Nam Quốc-Dân-Đảng; DB Vũ Công Minh phía Hòa-Hảo; DB Đỗ Sinh Tứphía quân-đội; Bác-Sĩ Nguyễn Tuấn AnhLuật-Sư Đặng Thị TâmNhân-Sĩ Nguyễn Trân; v.v…
Linh-Mục Thanh được báo-chí ngoại-quốc tặng cho danh-hiệu “Hiệp Sĩ của Người Nghèo”. Sau đó, “Phong-Trào” công-bố các bản “Cáo Trạng” trong các cuộc biểu-tìnhxuống đường rầm-rộ dữ-dội và liên-tục của các tín-đồ do các linh-mục lãnh-đạo có khi có hàng chục ngàn người tham-dự tại HuếĐà-NẵngQuy-NhơnNha-TrangCam-Ranh,Sài-GònMỹ-ThoCần-Thơ, v.v…
 Cuối năm 1974, nhất là đầu năm 1975những cuộc biểu-tình chống-chính-phủ của nhóm Linh-Mục Trần Hữu Thanh, có sự tham-gia của một số chính-khách, lãnh-tụ đảng-phái, cộng với việc Hội-Đồng Giám-Mục Việt-Nam phổ-biến “Thư Chung”, kêu-gọicác Nhà Thờ toàn-quốc “chống tham nhũng”, thúc-đẩy giáo-dân xuống đường rầm-rộliên-tục… đã khiến cho các binh-sĩ ngoài tiền-tuyến chán-nản, mất tinh-thần, và ảnh-hưởng tai-hại đến sự sống-còn của đất-nước.
hts_20071029_1Bên cạnh “Phong-Trào” của LM Trần Hữu Thanh, còn có các Nhóm linh-mục tay sai Cộng-Sản và thân-Cộng, là các LMTrương Bá CầnThanh LãngHuỳnh Công MinhVương Đình BíchHồ Thành BiênNguyễn Thành Trinh; Nhóm “Đối Diện” của11 linh-mục phản-chiến Nguyễn Ngọc LanChân TínPhan Khắc TừNguyễn Hữu Khai, v.v… trong mấy tháng cuối-cùng của Việt-Nam Cộng-Hòa, đã lợi-dụng các buổi thuyết-giảng tại các Nhà Thờ để công-khai tuyên-truyền cho “người anh em bên kia”.
(Điển-hình là Linh-MPhan Khắc Từtừ năm 1969 đã đi dự đại-hội Thanh Lao Công Thế-Giới có xu-hướng thân-Cộng đượcMạc-Tư-Khoa đỡ đầu, tại Liban.  Ở Pháp thì đến hội-ý với Nguyễn Thị BìnhTrưởng Phái-Đoàn thương-thuyết của “Mặt Trận Giải Phóng”; tham-gia đình-côngbiểu-tình đòi công-bằng cho giới lao-động; cùng sinh-viên và công-nhân đòi hòa-bình cho Việt-Nam.  Sau này về nước thì dính vào Mặt Trận Nhân-Dân Tranh-Thủ Hòa-BìnhPhong Trào Học-Sinh Sinh-Viên Đòi Quyền SốngPhong-Trào Chống Tăng Học-PhíChống Độc-Diễn; đóng vai “linh-mục hốt rác” gây sự chú ý của dư-luận; dùng Nhà-Thờ Vườn Xoài làm nơi chế-tạo bom xăng cho phong-trào đốt xe Mỹ trên đường phố; cùng công-nhân đình-công để gây trở-ngại cho các cuộc hành-quântiếp tay CS dựng lên Ủy-Ban Bảo-Vệ Quyền-Lợi Lao-Động Miền Namrồi lại giả-danh từ-thiện hoạt-động trong tổ-chức trá-hình của CS là Mặt Trận Nhân Dân Cứu Đói…)
 Chủ-Tịch Thượng-Nghị-Viện Trần Văn Lắm lên án Tổng-Thống Thiệu “lạm quyền, tham nhũng”.
Một số lãnh-tụ đảng-phái và tôn-giáo, như Phan Bá Cầm (Hòa-Hảo), Trần Quang Vinh (Cao-Đài), Hà Thế Ruyệt (Duy-Dân),Thượng-Tọa Pháp-Tri (Phật-Giáo) và các Ông Ngô-Văn-KýNguyễn Văn LụcXuân Tùng (Việt-Nam Quốc-Dân-Đảng) thành-lập “Trận Tuyến Nhân Dân Cách Mạng”, kêu-gọi TT Nguyễn Văn Thiệu từ-chức và các phe liên-hệ “chấm dứt chiến-tranhgiải-quyết vấn-đề Miền Nam bằng phương-thức hòa-bình”.
 Nhóm “Sóng Thần” thì tổ-chức “Ngày Ký-Giả đi Ăn Mày” rồi tiếp theo là “Ngày Công-Lý và Báo-Chí Thọ-Nạn” vào tháng 10-1974.
 Các Tuyên-Úy Công-Giáo thì tổ-chức Đại-Hội tại Thủ-Đô.  Họ rao giảng với giáo-dân quân-nhân rằng “cộng-sản cũng là con-cái của Chúa”, rằng “Công-Giáo và CS có thể sống chung hoà-bình”…  
 Bản “Cáo Trạng số 1” được ghi là ký tại Huế vào ngày 8-9-1974, khi được tung ra tại Nhà Thờ Tân-Sa-ChâuSài-Gòn, có báo bảo là “làm lung-lay ghế Tổng-Thống Thiệu.”
  Các báo TimeNewsweek; các đài BBCVOA đều loan tin.  
Hậu-quả là Quốc-Hội Mỹ quá chán-ngán Chiến-Tranh Việt-Nam và mệt-mỏi vì đã yểm-trợ một đồng-minh có quá nhiều khuyết-điểm và thối-nát.  Tức là giới Kitô-Giáo Việt-Nam đã tiếp tay cho Hoa-Kỳ chấm dứt viện-trợ và phủi tay đối với Việt-Nam Cộng-Hòa.
Việc Mỹ cắt-giảm quân-viện đã làm tê-liệt hẳn khả-năng chiến-đấu của Quân-Lực VNCH, và từ đó làm suy-nhược tinh-thần kháng-cự, yếu-tố quan-trọng nhất trong bất-kỳ cuộc chiến-tranh nào.
180px-Nguyen_Van_Thieu_1967Về phần Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu thì ông đích-thân đi trực-tiếp cầu-cứu tại chính-quốc Hoa-Kỳ, nhưng đã không được nghênh-đón long-trọng tại Thủ-Đô Hoa Thịnh Đốn.  Năm 1968Johnson (dù là Dân-Chủ nhưng chủ-chiếnchỉ tiếp Thiệu tại thành-phố đảo Honolunu, và chỉ để thảo-luận sách-lược hòa-đàm với Cộng-Sản.  Năm 1969Nixon (dù là Cộng-Hòa nhưng chủ-hòa) cũngchỉ tiếp Thiệu tại Đảo Midway, và cũng chỉ để thỏa-thuận về chính-sách Việt-Nam-Hóa và lịch-trình rút quân của Mỹ.
Thiệu lại đích-thân đi trực-tiếp cầu-cứu với Giáo-Hội Kitô La-Mã, là một trung-tâm quyền-lực chính-trị khác của thế-giới. Tuy nhiên, Giáo-Hoàng Paul VI, trong cuộc viếng-thăm lục-địa Á-Châu lần đầu-tiên, đã không ghé đến Việt-Nam là quốc-gia đang bị Cộng-Sản đe-dọa, nhất là Việt-Nam có tỷ-số giáo-dân đông thứ nhì tại lục-địa này.  Thiệu đến Tòa Thánh, nhưng không được Giáo-Hoàng tiếp-kiến―dù Thiệu là một Tổng-Thốngmột con chiên―vì lập-trường của Vatican về vấn-đề Chiến-Tranh Việt-Nam là chỉ bênh-vực Hà-Nộichỉ muốn chấm dứt chiến-tranh dù Miền Nam có rơi vào chế-độ Cộng-Sản sắt máu.  Đã thế, Giáo-Hoàng Paul VI còn chỉ-trích Tổng-Thống Thiệulại còn tiếp-kiến cặp Nguyễn Thị Bình và Xuân Thủy, trưởng phái-đoàn Cộng-Sản tại Hòa-Hội Paris.250px-Paolovi
Từ năm 1968,  đã lập ra “Ngày Quốc-Tế Hòa-Bình”, cổ-vũ Hòa-Bình bằng thương-thuyết tại Việt-Nam.  Vatican xác-định lập-trường là chấm dứt chiến-tranhquan-hệ tốt với Miền Bắc và Chính-Phủ Lâm-Thời Miền Nam.  Chính Giáo-Hoàng này trao-đổi công-điện trực-tiếp với Hồ Chí Minh.  
images (3)Vào tháng 6-1971, đang lúc tên gián-điệp cộng-sản Vũ Ngọc Nhạ (kẻ được Linh-Mục Hoàng Quỳnh che-chở) bị Việt-Nam Cộng-Hòa cầm tù ở Côn-Đảo, mà Tòa Thánh và Giáo-Hoàng Phaolô VI lại tặng Bằng Khen và Huy Chương “Vì Hòa Bình” cho y.  
Tức là Giáo-Hoàng Paul VI đã biến Vatican và nhiều Giáo-Hội địa-phương thành một guồng máy chính-trịngoại-giaotình-báo khổng-lồ để giúp Hà-Nội tiến chiếm Miền Nam.
Thế mà Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu cũng vẫn chưa thấy là Hoa-Kỳ sắp bỏ rơi Việt-Namkhông thay-đổi đường-lối chính-trị, vẫn cứ sử-dụng giải-pháp quân-sự, và không tin là Hà-Nội có đủ sức tấn-công đại-quy-mô.
Ông sửa-đổi Hiến-Pháp để làm Tổng-Thống thêm một nhiệm-kỳ năm năm nữa, khiến Đại-Tướng Thủ-Tướng Trần Thiện Khiêm phải ra mặt chống-đối, làm tình-hình chính-trị trong nước càng rối-ren thêm.
 Ðầu tháng 2-1975, “Phong-Trào Chống Tham-Nhũng” phổ-biến tiếp bản “Cáo-Trạng số 2” tố-cáo TT Thiệu nhiều tội và hô-hào lật đổ bằng vũ-lực, khiến ông phải dùng biện-pháp mạnh, cho bắt giam nhiều chính-khách, trí-thức, lãnh-tụ đảng-phái, như các Thượng-Nghị-Sĩ Thái Lăng NghiêmPhạm Nam SáchNguyễn Văn Chức; các ông Hà Minh LýTrần Thúc Linh, và một số ký-giảtrong đó có những nhân-vật nổi tiếng chống-Cộng như Mặc ThuLê TrầnVũ BằngĐinh Từ ThứcTrương Cam VĩnhNgô Đình Vận
 Để đối-phó với “Phong-Trào”, Thiệu vận-dụng nhiều đồng-đạo ủng-hộ mình.
Có sáu linh-mục, trong đó có cả Linh-Mục Hoàng Quỳnh, sáu đêm liền, thay phiên nhau lên đài truyền-hình bênh-vực và ca-ngợi Thiệu; ngoài ra, còn có các Nghị-QuyếtQuyết-Định, Đề-Nghịcó chữ ký của 70 Dân-Biểu ủng-hộ Thiệu.
Có cả Giám-Mục Lê Văn Ấn, đặc-trách Tuyên-Úy, Giám-Mục Nguyễn Văn ThuậnLinh-Mục Cao Văn Luận, đứng ra cãi giùm cho Thiệu.
 Tình-hình gay-cấn đó, do “Phong Trào Chống Tham-Nhũng* gây nên, đã tạo ra thế “nội công, ngoại kích”, quả là đã phá rối hậu-phương, làm lung-lạc tinh-thần binh-sĩ nơi tiền-tuyếnlàm lợi cho Cộng-Sản, trong khi đó thì Bắc-Việt xua quân tấn-công Miền Nam
——-
*Năm kia, nhà văn Nguyễn Văn Lục có hỏi xin tôi tài-liệu về “Phong-Trào Chống Tham-Nhũng” của Linh-Mục Trần Hữu Thanh; nhân dịp, tôi đã giới-thiệu với anh nhà văn Nguyễn Lý Tưởngcũng ở miền Nam Bang CaliforniaUSA.
(Thời-gian 1973-75 anh Tưởng chưa nắm vững vấn-đề, nhưng đến năm 1989, anh Tưởng sống ở trong nước Việt-Nam Xã-Hội Chủ-Nghĩa, đã trực-tiếp hỏi chuyện Linh-Mục Trần Hữu Thanh ở bên đó nên biết rõ-ràng hơn.)
  Kết-Luận
 Có người cho rằng “Phật-Tử Tranh-Đấu”, tức [số người hậu-thuẫn cho] Phái Ấn-Quang của Phật-Giáo Việt-Nam (về sau là Giáo-Hội Phật-Giáo Việt-Nam Thống-Nhất) đã liên-tục chống-đối Chính-Quyền Việt-Nam Cộng-Hòa, khiến cho Nền Đệ-Nhất Cộng-Hòa sụp-đổ, rồi Nền Đệ-Nhị Cộng-Hòa cũng suy-tàn theo.   Nghĩa là, theo ý họ, chính cuộc tranh-đấu của Phật-Giáo Ấn-Quang năm 1963 đã đưa đến sự sụp-đổ của VNCH vào năm 1975 (!)
Như thế thì:
 Cả một khối lớn, gồm có:
Giáo-Hoàng Phao Lồ Đệ-Lục
Tòa Thánh Vatican
100% Giáo-Hội Ky-Tô-Giáo Hoàn-Vũ [ hơn một tỷ tín-đồ]
20 nước Ky-Tô-Giáo Quốc-Tế
100% Hội-Đồng Giám-Mục Việt-Nam
Phong-Trào Chống Tham-Nhũng và Kiến-Tạo Hòa-Bình
đã tạo biến-loạn vào chính những năm 1974-1975, không những chỉ muốn sử-dụng vũ-lực lật đổ tức-thời Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệumà còn chống cả chính-thể Việt-Nam Cộng-Hòa  mà không có tội đối với Quốc Dân, lại đi gán hết trách-nhiệm cho:
                  Một Thượng-Tọa Thích Trí-Quang
                  50% Phật-Tử Ấn Quang [chỉ hơn mươi triệu]
vốn đã chấm dứt tranh-đấu sau khi đã có Hiến-Pháp từ 1967, và Lực-Lượng Hòa-Hợp Hòa-Giải Dân-Tộc chỉ mít-tinh ôn-hòa tại chùa và chờ sử-dụng lá phiếu hợp-hiến & hợp-pháp mà thôi? ? ? ?
Nhưngtheo như tôi đã lược-dẫn trên, thì:
download Phật-Tử Tranh-Đấu” đã chấm dứt hoạt-động từ ngày thành-lập Nền Đệ-Nhị Cộng-Hòa, cuối năm 1967.  Mãi đến lâu sau Hiệp-Định Paris 1973 mới tái-xuất-hiện trong “Lực-Lượng Hòa-Hợp Hòa-Giải Dân-Tộc”.
 Cả phía “Lực-Lượng Hòa-Hợp Hòa-Giải Dân-Tộc” bên giới Phật-Tửlẫn phía “Phong-Trào Chống Tham-Nhũng” bên giới Giáo-Dânđều tranh-đấu chống Thiệu để có được một Tổng-Thống trong-sạch.
 Tuy nhiên, các điểm khác nhau là:  
 Lực-Lượng Hòa-Hợp Hòa-Giải Dân-Tộc” chỉ họp tại Chùasinh-hoạt ôn-hòabất-bạo-độngkhông đòi lật Thiệuchỉ chờđến ngày bầu-cử Tổng-Thống vào cuối năm 1975 sẽ sử-dụng lá phiếu hợp-Hiến và hợp-Pháp của mình.
Phong-Trào Chống Tham Nhũng” thì rầm-rộ xuống đườngbiểu-tình tuần-hànhđòi Thiệu từ-chức, và hô-hào dùng bạo-lực để lật đổ Thiệu tức-thời.
 Phật-Tử Tranh-Đấu” mít-tinh ôn-hòa thì không xáo-trộn trật-tự công-cộng, tiến-hành trong vòng luật-pháp cho phép, và theo truyền-thống sinh-hoạt dân-chủ tại các nước Tự-Do.
Giáo Dân Tranh Đấu” thì triệt-hạ uy-tín và hiệu-năng quyền-lực của một Tổng-Tư-Lệnh Quân-Đội đang đứng trước họng súng của quân thù, lại còn đòi dùng vũ-lực để lật đổ một Tổng-Thống dân-cử, tức là xóa bỏ Hiến-Pháp, tức là trở thành nội-phản/nội-thù của Quốc/Dân.
Phía “Giáo-Dân Tranh Đấu” thì đòi trừng-phạt một cá-nhân tham-nhũngmà tổng-số vật-sản bị lạm-chiếm so ra không đáng bao lăm đối với tài-nguyên quốc-gia, lại vẫn còn đó, rồi sẽ lấy lại, chưa mất đi đâutrong lúc Phía “Phật-Tử Tranh Đấu” thì đặt “nợ nước trước thù nhà”, mọi người chung sức đồng lòng chống giặc trước đãtrước hết là để trì níu lại cái Cơ-Đồ Dân-Chủ đang trong cơ nguy bị vĩnh-viễn cướp mất đi.
Phần tôi, tôi đối-lập với chính-sách quân-phiệt của Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu―cũng như với chế-độ độc-tôn của Tổng-Thống Ngô Đình Diệm trước kia―nhưng tôi đã chọn trước tiên là làm tròn bổn-phận của một công-dân đối với Chính-Thể Cộng-Hòa.
Riêng về “Phong Trào Chống Tham Nhũng”, có ít nhất là ba vấn-đề quan-trọng hàng đầu mà phía “Giáo Dân Tranh Đấu” (“trả thù cho [cố Tổng-Thống Ngô Đình Diệm]”, theo lời trối-trăn của Diệm “Tôi chết thì trả thù cho tôi”) cố ý không đề-cập đến:
 IViệc hạ bệ Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu:  
 a/ Họ muốn đảo-chánh quân-sự, nhưng không thuyết-phục được ai, nên không thành-công.
b/ Họ quyết hạ Thiệu, nhưng không tìm ra được một “ứng-viên” nào của “phe ta” xứng-đáng để lên thay Thiệu.  Chỉ nhắm trước mắt mà không nhìn thấy xa hơntình-hình hậu-Thiệuthì tức chỉ là “không lấy thì khuấy cho hôi” mà thôi.
 IILý-do hạ Thiệu:  
 1) Thiệu là thủ-phạm, đã tấn-công Dinh Gia-Longđưa đến cái chết của Diệm.
2) Nhưngcái tội lớn nhất của Thiệu, là đã có Đảng Dân-Chủlan trong quần-chúnglen trong chính-quyềnluồn trong quân-ngũ, mà lại chỉ lo gia-tăng phe-cánh cho cá-nhân mìnhchứ không chịu dùng nó [như một Đảng Cần-Lao tái-sinh] để “mở-mang nước Chúa”.
 IIIMục-đích đích-thực của Phong-Trào Chống Tham-Nhũng”:
 Danh-xưng thực-thụ của Nhóm này (cái đuôi mà họ cố giấu) là:
Phong trào nhân dân chống tham nhũng để cứu nước và kiến tạo hòa bình”.
Toàn câu đã được ghi rõ phía dưới “Cáo Trạng số 1”, làm tại Huế, ngày 8 tháng 9 năm 1974.
Trong các hoạt-động sôi-động trước mọi người, họ cố tình nhấn mạnh mấy chữ “chống tham nhũng” mà lơ đi cái đuôi là mấy chữ “kiến tạo hòa bình”.
Thử hỏi: trong tình-thế dầu sôi lửa bỏng lúc bấy giờ, có ai còn có cách nào kiến-tạo hòa-bình” khác hơn là tuân giữ “đức vâng lời”, tuân lệnh Giáo-Hoàng PhaoLô VI và ngoại-bang Vaticanbỏ súngbắt tay với cộng-sảnrước địch vào nhà?
Sau Hiệp-Định Paris năm 1973, nói chung là sau “Mùa Hè Đỏ Lửa” năm 1972các vụ “Bàn Thờ Phật Xuống Đường” cũng như “Tổng-Công-Kích Tết Mậu-Thân đã là chuyện cũđã lùi vào dĩ-vãng rồi.
Các ván cờ đó đã được các bên tham-dự xóa hết rồi.  
Hệ-quả có chăng là sau vụ “Bàn Thờ Phật Xuống Đường” năm 1966 thì Nhóm “Phật-Tử Tranh-Đấu” đã không còn “tranh-đấu” nữa sau khi đã có Hiến-Pháp năm 1967; và sau vụ VC “Tổng-Công-Kích Tết Mậu-Thân” năm 1968 và Mùa Hè Đỏ Lửa năm1972 thì tinh-thần chống-Cộng của Dân và Quân Miền Nam đã lên cao hơn.  
Cho nên Biến-Động Miền Trung là chuyện đã xưa rồi.
Mới nhấtgian-xảo nhất, và nham-hiểm nhấtlà chuyện Biến-Loạn Miền Trung.
Trên bàn cờ thời-sự Miền Nam Việt-Nam, vào giai-đoạn cuối-cùng của lịch-sử Việt-Nam Cộng-Hòachỉ còn có một ván cờ mớichung-kết và chung-quyết:
Đối-thủ chính bên phía đối-lập với Chính-Quyền là các Nhóm “Giáo-Dân Tranh Đấu”, do đại-khối hơn 300 linh-mục trong “Phong Trào Chống Tham Nhũng” và cả đám linh-mục nằm vùng và thân-Cộng, “lãnh-đạo tinh-thần” Kitô-Giáo Việt-Nam, đứng rathao-túng tình-hình.
Ở trên đầu và sau lưng họ là Tòa Thánh La-Mã với đích-thân Giáo-Hoàng Phaolô VI cùng với hàng chục quốc-gia chư-hầucủa Vương-Quốc Vatican.
(Nhưng quốc-gia Việt-Nam của Kitô-Giáo đâu được làm một chư-hầu.  Chư-hầu là một nước nhỏ/yếu, tùng-phục một nước lớn/mạnh, để được tồn-tại, nghĩa là vẫn còn là một nước.  Đằng này, chỉ một Dòng Chúa Cứu-Thế là một giáo-đoàn/chi-phái của Giáo-Hội Kitô, mà đã tự xem là một Quốc-Gia, và thu-tóm cả nước Việt-Nam làm thành một Tỉnh nội-thuộc của Nước họ rồi:
 Thế đánh cạn-tàu ráo-máng của nội-thù đã chiếu bí Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu, trực-tiếp mở đường cho ngoại-địch hạ gục đối-thủ trong nước cờ kết-thúc giữa Bắc-Việt Xâm-Lược với Việt-Nam Cộng-Hòa.
Vận Nước suy-đồi, mỗi người dù nhiều dù ít đều có một phần trách-nhiệm (thất-phu hữu-trách).
Chỉ có những kẻ đầy thiên-kiến, mù lương-tri, có ác-ý, và không tôn-trọng Sự Thật, mới đổ hết lỗi cho một riêng ai.
Ngày nay, mang thân-phận thất-quốc, lưu-vong, chỉ trừ những kẻ đã ở hẳn bên phía cộng-sản Việt-Nam rồi, còn thì không cóPhật-Tử Tranh-Đấu” nào mà không luyến-tiếc Việt-Nam Cộng-Hòa.
Trong lúc đó, có một số “Giáo-Dân Tranh-Đấu”, đến tận ngày hôm nayđã gần 40 năm qua―mà vẫn còn tự-hào, hãnh-diện về những âm-mưu, toan-tính, nỗ-lực, và hành-động của cái-gọi-là “Phong-Trào Chống Tham Nhũng”, vì mình không những chỉ chống-phá cá-nhân Tổng-Thống Nguyễn Văn Thiệu mà đã đạp đổ cả cơ-chế Hiến-Pháp―với Lập-Pháp, Hành-Pháp, Tư-Pháp ở trong Chính-Quyền―và các Khối, các Nhóm trong Dân-Nhân―với các Chính-Đảng và các Giáo-Hội sống dưới Chính-Thể Việt-Nam Cộng-Hòa―nói chung là Việt-Nam Cộng-Hòa.  
Chính những kẻ ủng-hộ “Phong-Trào Chống Tham Nhũng” ngày nay cũng đã công-khai nhìn-nhận là LM Trần Hữu Thanh và cả“Phong Trào” đó đã chống VNCH.
Tóm lạinếu vì một lý-do nào đó mà phải gán riêng cho đích-danh một số người nào đó là “thủ-phạm chính” quấy-rối an-ninh trật-tự công-cộng nhất, lũng-đoạn tình-hình chính-trị quốc-gia nhất, gây cho tinh-thần dân-chúng hoang-mang nhất, khiến cho ý-chí chống-Cộng của chiến-sĩ giao-động nhất, vào mấy năm cuối-cùng của Chiến-Tranh Việt-Namtức là đâm một nhát dao chí-tử vàoViệt-Nam Cộng-Hòa khi đang hấp-hốithì số người đó rõ-ràng, không thể chối-cãi được, phải là thành-phần cực-đoan trong Nhóm “Giáo-Dân Tranh-Đấucác linh-mục cộng-sản nằm vùng, tay sai và thân-Cộng, cùng với Ban Lãnh-Đạo của Phong-Trào Chống Tham-Nhũng”―dù là một bộ-phận nhỏcủa giới tín-đồ Kitô-Giáo Miền Nam Việt-Nam(các trang 472-84)
Thật là mâu-thuẫn và buồn cười, theo ý của một số người chống lại nhóm “Phật-Tử Tranh-Đấu” năm 1963, thì “cán cân Cong Lý” tính đến Tháng Tư năm 1975 hóa ra là:
 Cước-Chú:
         Hồi-Kí “Biến-Loạn Miền Trung” được in vào năm 2012.
         Lúc sắp in xong, tôi đã rút bớt 2 trang 484 và 485.
         Nhưng nay tình-hình đã khác, tôi xin phổ-biến 2 trang liên-hệ dưới đây:  L.M. Trần Hữu Thanh cùng với 301 linh-mục khác ký tuyên-ngôn lập Ủy Ban Chống Tham Nhũng chống VNCH.”
 Cựu Thiếu-Tá Liên Thành, cựu Chỉ-Huy-Trưởn g Cảnh-Sát Quốc-Gia Tỉnh Thừa-Thiên & Thị-Xã Huế, đã viết gọn là LM Trần Hữu Thanh chống VNCH.
  Sunday, July 18, 2010 
Liên thành – LM Trần Hữu Thanh cùng với 301 Linh Mục khác ký tuyên ngôn lập Ủy Ban Chống Tham Nhũng.1974
LM Trần Hữu Thanh chủ động dấn thân vào chính trị, đó là năm 1974 ở Sài-gòn.
LM Trần Hữu Thanh cùng với 301 Linh mục khác ký tuyên ngôn lập Ủy Ban Chống Tham Nhũng, chống VNCH                             
On Monday, September 16, 2019, 01:21:54 PM PDT, vinh le <vinhlesj@gmail.com> wrote:


Tất cả đều là công cụ của anh Đồng minh vĩ đại ! Túi tham và sức mạnh của đồng Đô la có khả năng khuynh đảo làm mờ lý trí cùng lòng yêu nước của đám tướng lảnh phản chủ. Đảo chánh xong thì thân phận VN đi về đâu hẳn quý vị còn nhớ ! Phá bỏ ấp chiến lược - Tranh dành quyền lực - đảo chánh chỉnh lý -  biến động chính trị xảy ra liên tục - Miền trung ly khai - Bàn thờ Phật xuống đường - Sinh viên học sinh Phật tử lập Binh đoàn bảo vệ Huế chống Chính phủ Trung ương - Một nhóm Phật tử trang bị vủ khí đánh chiếm chùa chiền ở Đà Nẳng. Thượng Toạ Thích Trí Quang khích động -
( Ai dẹp vụ biến động Miền Trung ?  Có phải là hai tướng Nguyễn Cao Kỳ và Nguyễn Ngọc Loan ? Hai ông tướng nầy không phải là công giáo nhé ! Ở địa phương Huế thì chính ông trưởng ty Cảnh sát Liên Thành ra tay đánh dẹp -Thiếu Tá Liên Thành và gia đình là những Phật Tử thuần thành ).
Nhũng biến động nầy đều là những yếu tố giúp Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam và CSBV cũng cố và phát triển , đưa đến Quốc Hận 30-4-75 . 

Sent from my iPad

On Sep 16, 2019, at 11:36 AM, 'Thuc Vu' via PhucHungViet <PhucHungViet@googlegroups.com> wrote:
Thưa quý vị,
Vâng, xin cảm ơn ông /bà Uyên Nguyễn đã lấy lời dạy của cổ nhân nhắc nhở mọi người chúng ta cần phải xem mặt Hoàng Kiều mà bắt hình dong và cũng cần nhìn thân hình Đặng Văn Âu có béo thì lòng mới ngon! Mà "nòng" Đặng Văn Âu thì mang bản chất độc hiểm vô cùng khi xuyên tạc hình ảnh đấu tranh Phật giáo vào thời Đệ I Cộng Hòa! Nếu TT Ngô Đình Diệm là vị lãnh đạo anh minh, tôn trọng tự do tín ngưỡng và có tinh thần bình đẳng tôn giáo, không đàn áp và không có âm mưu dập tắt nguyện vọng của Phật giáo thì Hội Đồng Quân Nhân cách mạng lật đổ TT Diệm làm gì? Và nếu cáo "nòng" Đặng Văn Âu trung thực thì tại sao giờ này tên cựu thiếu tá Không Quân Đặng Văn Âu mới lên tiếng ?.

Hơn 44 năm qua rồi chúng tôi kỳ vọng vào các ông mang cái mác đấu tranh nhiều lắm, nhưng kỳ vọng để rồi thất vọng, vì chính các ông chống cộng thì ít chống nhau thì nhiều! Chính các ông, trong số có Đặng Văn Âu gây ra biết bao tranh cãi, không hiểu vô tình hay cố ý đã làm lợi cho Nghị Quyết 36 của Đảng CSVN. 
Thục Vũ

On Monday, September 16, 2019, 07:01:45 AM PDT, Uyen Nguyen <uyen.lang@gmail.com> wrote:


Xem mặt mà bắt hình dong ,
Con " nợn " có béo thì lòng mới ngon !
Bà con cứ xem dung nhan , phục sức , lời ăn tiếng nói thì có thể ' đánh giá ' con người ấy như thế nào .
Cựu ngu dân nước Đại Ngu.

On Mon, Sep 16, 2019 at 6:47 AM 'NGUY N HO�NG B�CH' via Phụng Sự Xã Hội <PhungSuXaHoi@googlegroups.com> wrote:


----- Thư được chuyển tiếp -----
Từ: NGUYỄN VÂN TÙNG <nguyenvantung0347@hotmail.com>
Đến: TONY NGUYEN <ntony6628@gmail.com>; NGUY N HO�NG B�CH <nguyenhoangbach135@yahoo.com>
Đã gửi: 05:40:18 CDT, Thứ Hai, 16 tháng 9, 2019
Chủ đề: Hiện tượng hoàng kiều


From: nmh5475@aol.com <nmh5475@aol.com>
Sent: Sunday, September 15, 2019 5:04 PM
Subject: Fwd: [PSXH] Re: Hiện tượng hoàng kiều


FYI
Nmh

Hiện tượng Hoàng  Kiều
Bằng Phong Đặng Văn Âu

BM
(Con đỉa đang hút máu là điển hình của chệt cộng)
Việt Cộng đã hoàn thành cuộc xâm lăng Miền Nam. Nhưng chúng không buông tha những người Miền Nam đã thoát ra khỏi nanh vuốt của chúng. Vì là đảng cướp chính quyền một cách phi nhân, phi nghĩa, nên chúng rất sợ chính quyền của chúng bị mất vào tay người yêu nước.

Do đó, Việt Cộng đã dùng mọi thủ đoạn để bôi bẩn chính nghĩa của Miền Nam nhằm vô hiệu hóa nỗ lực quang phục quê hương của Người Quốc Gia.

BM

Trước hết, Việt Cộng dùng tên phản Tướng Đỗ Mậu viết sách sỉ nhục cả gia đình Tổng thống Ngô Đình Diệm. Đỗ Mậu là lính Khố Xanh, được Tổng đốc Ngô Đình Khôi phái sang kéo xe cho ông Ngô Đình Diệm, sau khi ông Diệm từ chức Thượng thư Bộ Lại vì chống chính sách cai trị của Thực dân Pháp. Khi được vua Bảo Đại bổ nhiệm làm Thủ tướng năm 1954, ông Diệm cần có người trung thành phục vụ. Đỗ mậu cùng quê Quảng Bình, thuộc cấp cũ, nên được ông Diệm tin dùng, thăng chức cho ông Mậu lên Đại tá, Giám đốc An ninh Quân đội, kiêm Quân Ủy trưởng đảng Cần Lao. Năm 1963, Đỗ Mậu thông đồng với các Tướng lãnh đảo chánh Tổng thống Ngô Đình Diệm.

BM

Ra hải ngoại, Đỗ Mậu được một nhóm đệ tử của Trí Quang tôn vinh là nhà nghiên cứu Phật giáo. Chúng viết sách cho Đỗ Mậu đứng tên, miệt thị Tổng thống Ngô Đình Diệm, Mưu toan này có hai mục đích: Thứ nhất là triệt hạ uy danh nhà lãnh đạo khai sinh ra nền Cộng Hòa; thứ hai là kết tội Công Giáo làm tay sai Thực dân xâm lăng Việt Nam.

Trong nước, tên sát nhân Nguyễn Đắc Xuân cũng tuân theo lệnh Đảng, miệt thị gia đình Tổng thống Ngô Đình Diệm và Công Giáo như nhóm Đỗ Mậu để bôi bẩn chính nghĩa đấu tranh cho giá trị VNCH. Hễ ai có tư tưởng hay hành động chống lại bọn Việt Cộng, thì bọn tay sai của chúng liền chụp cho cái mũ “Hoài Ngô”!

BM

Tôi là một Phật tử, có tư tưởng chống Tổng thống Ngô Đình Diệm trước năm 1963, chống tập đoàn thống trị tàn ác với nhân dân, tiêu diệt nền văn hóa của Tổ tiên, mắc mớ gì mà tôi Hoài Ngô? Tôi Chống Cộng vì không muốn ai coi mình là người không còn lương tri thôi!

Vốn biết dã tâm của Việt Cộng, tôi luôn luôn đề cao cảnh giác về những hoạt động xâm nhập của Việt Cộng vào Cộng Đồng Quốc Gia nhằm làm ung thối mọi tổ chức, dù là tổ chức ái hữu hay tôn giáo, văn hóa. Cách làm của Việt Cộng là dùng người Việt Quốc gia chống Người Việt Quốc gia, là một chiêu ném đá giấu tay vô cùng nguy hiểm. Để tránh sự hàm hồ, tôi không bao giờ vu khống, chụp mũ ai là Việt Cộng, vì tìm cho ra bằng chứng cụ thể kẻ ném đá giấu tay cần phải có một cơ quan điều tra phản gián. Tôi chỉ nêu lên nghi vấn để đương sự trả lời trước công luận cho rõ trắng đen trong thời buổi vàng thau lẫn lộn và để đồng bào lưu tâm cảnh giác đề phòng thôi.

1_ Chẳng hạn, tôi không vu ông Nguyễn Xuân Nghĩa – cháu Mười Cúc Nguyễn văn Linh, Tổng Bí thư Cộng sản – là Việt Cộng. Tôi chỉ hỏi ông Nghĩa là ai, mà có những hành vi rất đáng nghi ngờ. Ông Nghĩa ở Miền Nam, sang Pháp du học, đỗ bằng Cao đẳng Thương Mại (Hautes Études Commerciales viết tắt HEC), về nước làm việc trong Chính phủ VNCH với chức vụ ngang hàng Thứ trưởng. Khi Miền Nam mất vào tay Việt Công, ông Nghĩa ở lại và được chế độ mới ưu đãi. Sau 5 năm, ông Nghĩa được đảng cho sang Pháp bằng đường chính thức, nghĩa là công khai ra phi trường và được tiễn đưa.

BM

Tốt nghiệp ở Pháp, ông Nghĩa nói tiếng Pháp giỏi như người Pháp, với mảnh bằng HEC, chắc chắn ông Nghĩa kiếm việc dễ dàng. Nhưng ông bỏ nước Pháp, sang Hoa Kỳ không phải để kiếm việc làm, mà để gia nhập Mặt Trận Kháng Chiến Hoàng Cơ Minh với chức vụ Tổng Tuyên Huấn (tức là nhà chỉ đạo tư tưởng của Mặt Trận).

Dù vậy, tôi chưa đủ chứng cớ để đặt vấn đề. Tới khi đọc Hồi Ký của Cụ Phạm Ngọc Lũy chê trách bộ phận Tình báo – Phản gián của Mặt Trận làm việc tắc trách, không điều tra đối tượng một cách kỹ càng. Trong nội bộ Mặt Trận từ ngày có sự hiện diện của Nguyễn Xuân Nghĩa mới xảy ra sự phân hóa. Qua sự tiết lộ của Cụ Phạm Ngọc Lũy, người đọc ắt phải hiểu Cụ Lũy nghi ngờ hành tung Việt Cộng của Nguyễn Xuân Nghĩa.

BM

Tôi đã có tờ báo ở Bangkok đăng hình Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh nằm chết bên vũng máu từ năm 1987. Thế nhưng tờ báo Kháng Chiến dưới sự “chỉ đạo” của ông Tổng Tuyên Huấn Nguyễn Xuân Nghĩa vẫn đăng thư của chiến hữu Chủ tịch từ chiến khu Quốc nội gửi ra thăm đồng bào quốc ngoại vào dịp Tết Nguyên Đán và thăm các “cháu nhi đồng” vào dịp Tết Trung Thu. Mấy chữ các “cháu nhi đồng” gợi cho tôi nhớ đến giọng điệu HCM vô cùng. Mãi 14 năm sau, Mặt Trận mới công bố Chiến hữu Chủ tịch đã qua đời! Nhận thấy hành động buôn xác chết Hoàng Cơ Minh của ông Tổng Tuyên Huấn, tôi càng nghi ngờ hành tung của ông Nghĩa hơn.

BM

Cho đến khi ký giả A. C. Thompson cho biết ông Nguyễn Xuân Nghĩa tiết lộ ông đã tha mạng cho nhà báo Đỗ Ngọc Yến, Chủ tờ Người Việt, thì mối nghi ngờ của tôi đối với Mặt Trận có nhóm đặc nhiệm K-9 là thật. Nhà báo Đạm Phong, vợ chồng Lê Triết rất có thể bị K-9 thanh toán. Nếu Mặt Trận không nhúng tay vào tội ác, tại sao Mặt Trận không lên án bọn sát nhân hoặc treo tiền thưởng cho bất cứ ai tìm ra thủ phạm để đồng bào không nghi ngờ mình là thủ phạm? Lúc bấy giờ tôi rất muốn lên tiếng đặt vấn đề với Mặt Trận, nhưng tôi tin không có tờ báo nào dám đăng. Chứng cớ là bài báo “Vàng Rơi Không Tiếc” của anh Đào Vũ Anh Hùng, không tờ báo nào dám đăng, ngoại trừ Giai phẩm Lý Tưởng của Không Quân do tôi làm Chủ bút. Tôi đã bị Mặt Trận khủng bố. May nhờ có Internet, báo chí Việt Nam không còn độc quyền thông tin, cho nên tiếng nói của những người có lương tâm như tôi mới có thể đến với độc giả.

BM

Trước khi cuốn phim “Terror In Little Saigon” của anh A.C. Thompson xuất hiện, tôi đã viết cái chết của Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh và các chiến hữu tháp tùng, là do các ông Hoàng Cơ Định, Nguyễn Xuân Nghĩa, Trần Xuân Ninh và Nguyễn Kim Huờn âm mưu. Bởi vì theo quy tắc quân sự là phải hoàn toàn giữ bí mật khi vào đất địch. Cái việc tờ báo Kháng Chiến đăng các cuộc hành quân Đông Tiến thì chẳng khác nào báo tin cho kẻ thù để phục kích đoàn quân. Cho nên, theo tôi, ông Hoàng Cơ Minh về khu chiến chẳng phải là anh hùng, mà là người không dám đối diện với pháp luật. Cái chết của ông Hoàng Cơ Minh là có dự mưu, vì 14 năm sau Mặt Trận mới công bố.

Tôi còn viết ông Nguyễn Xuân Nghĩa không phải là nhà kinh tế lỗi lạc như các đài RFI, RFA, VOA thường ca tụng. Bởi vì nếu thực sự tài giỏi, ông Nghĩa không cần giấu cái chết của Phó Đề đốc để tiếp tục quyên tiền. Ông chỉ dùng số tiền 20 triệu đô-la của Mặt Trận như Đại tá Phạm văn Liễu cáo giác, để đầu tư, kinh doanh thì ngày nay số tiền lớn gấp 20 lần. Mặt Trận sẽ vừa giàu to, vừa không mang tiếng lừa đảo! Tôi nghi ngờ ông Nghĩa âm mưu dùng Mặt Trận Hoàng Cơ Minh để giết chết NIỀM TIN của đồng bào! Độc giả có thấy sau vụ Hoàng Cơ Minh, còn có ai gây được phong trào nữa không?

Điều đáng tiếc là ông Nguyễn Xuân Nghĩa không trả lời trước công luận.

BM

2_ Nhà báo Bùi Tín mượn dịp sang Paris công tác cho đảng, rồi không trở về. Ông viết kiến nghị thỉnh cầu đảng đối mới. Ông viết những tác phẩm như Mặt Thật, Hoa Xuyên Tuyết … tố cáo chế độ Việt Cộng để làm cho đồng bào tỵ nạn cộng sản tin tưởng ông đã thực sự chia tay Việt Cộng. Nhưng khi ông Tín nói rằng 5 ngàn nạn nhân bị thảm sát ở Huế trong dịp Tết Mậu Thân là do bom của Mỹ và của Việt Nam Cộng Hòa, mà người Chống Cộng vẫn “bù khú” với ông Tín thì rõ ràng những người Chống Cộng thật là tốt bụng! Rồi khi tôi viết bài chê các vị “Lão thành Cách mạng” trong nước hèn nhát, ông Bùi Tin vội vàng lên tiếng bào chữa “Chúng tôi không hèn, cũng không nhát”. Ô hay! Tôi chê mấy ông lão trong nước hèn nhát; chứ tôi nào có đả động gì đến ông Tín đâu mà ông hùng hổ phản đối? Qua phản ứng của ông Bùi Tín, tôi cho rằng ông ra nước ngoài để làm công tác văn hóa vận cho đảng; chứ không thực tâm từ bỏ đảng.

Có người “đại lượng” ra cái điều trí thức đạo đức rởm bảo rằng ông Bùi Tín chết rồi, nhắc đến làm chi nữa? Hạng người “đại lượng” đó kém trình độ hiểu biết. Lê Chiêu Thống chết đã lâu mà người đời sau vẫn còn nói đến để hài tội kẻ phản quốc đấy thôi!

BM

3_ Nhạc sĩ trẻ tuổi Trúc Hồ, nói tiếng Việt còn ngọng nghịu, mới ra nước ngoài, thì lấy tiền đâu ra để lập cơ sở Truyền thông có mặt khắp thế giới và gửi phóng viên về nước làm phóng sự từ Bắc chí Nam một cách thoải mái”? Truyền thông trong nước bị đối xử rất nghiêm ngặt, tại sao SBTN lại được ưu đãi? Người Chống Cộng phải đặt dấu hỏi để cảnh giác chứ! Sao vô tư mãi như thế để cho kẻ thù ngang nhiên diễn hành trước mặt?

Đến khi ông Trúc Hồ ghi ơn người lính Miền Bắc một cách công khai trên đài Truyên hình của ông như sau: “Chúng ta tri ân những người lính, những người hy sinh tính mạng để bảo vệ đất nước, những người lính của cả 2 miền, các anh là những người đáng quý trọng…”.

Rồi tiếp theo đó ông Trúc Hồ bày tỏ lập trường: “tôi không chủ trương lật đổ chế độ nào hết, nhà nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam là một nhà nước được Liên Hiệp Quốc công nhận, họ đã ký vào Bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền của Liên Hiệp Quốc, họ phải có trách nhiệm bảo đảm nhân quyền cho người dân, tôi chỉ yêu cầu họ cho người dân có nhân quyền… Đòi lật đổ chế độ là sai!” thì cái đuôi của ông Trúc Hồ đã thò ra, nhưng người Chống Cộng vẫn vô tư!

BM

Tất nhiên ở nước tự do, ông Trúc Hồ phát ngôn thế nào là quyền của ông ấy. Nhưng ông tri ơn người lính Miền Bắc xâm lược Miền Nam thì chỉ có những người Chống Cộng để lấy tiếng mua danh mới không lưu tâm đến mánh khóe tuyên truyền của Việt Cộng.. Các đoàn thể có quá khứ Chống Cộng như Đại Việt, Quốc Dân Đảng mà còn im lặng trước luận điệu “Lật đổ chế độ Cộng Sản là sai” thì mong gì có ngày quang phục quê hương? Các đảng chính trị tồi như thế nên tuyên bố giải tán đảng đi là vừa!

Tập thể Chiên sĩ VNCH đều ngủ hết rồi sao? Người lính Miền Bắc pháo kích vào trường học giết hại học sinh Cai Lậy. Người lính Miền Bắc giết oan 5 ngàn người dân vô tội ở Huế vào Tết Mậu thân năm 1968, được ông Trúc Hồ công khai tuyên dương mà Chủ tịch Tập thể Nguyễn Xuân Vinh không hề có phản ứng, thì cái đám đàn em kế thừa ngôi vị ông, chạy theo bợ đỡ tỷ phú Hoàng Kiều là đương nhiên! Xin hỏi cái Tập thể Chiến sĩ có nên dẹp đi để khỏi làm ô danh Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa không?

Thảo nào nhà báo Sức Mấy có biệt tài viết phiếm, “khen” các đoàn thể quân nhân hăng say trong việc “thượng cờ, hạ cờ, phủ cờ, xếp cờ” thì công cuộc giải phóng đồng bào ra khỏi gót giày xâm lược của Việt Cộng sớm thành tựu lắm! Thật là một lời khen ngợi quá sức … phũ phàng! Sự nhẫn nhục của các anh Chiến Sĩ đúng là “Can Trường Trong Chiến Bại” (tác phẩm của Phó Đề đốc Hồ văn Kỳ Thoại), vì bị người ta chế nhạo mà không cảm thấy đau, không cảm thấy nhục! Các ông cựu Chiến Sĩ còn dám tổ chức những buổi trao đuốc cho thế hệ hậu duệ, thì rõ ràng các “Bác Chiến Sĩ” không biết ngọn đuốc trên tay của mình đã tắt ngúm từ khuya rồi!

BM

4_ Bà Luật sư trẻ tuổi Trần Kiều Ngọc tuyên bố: “Em không Chống Cộng. Em chỉ chống Cái Ác mà thôi!”. Là người có bằng Luật sư, bà Trần Kiều Ngọc phải biết rằng cả thế giới đã lên án Cộng sản chống nhân loại (tội diệt chủng). Việt Cộng ngoài cái tội bán nước; còn có tội tiếp tay với quân thù đồng hóa dân ta thành người Hán, tại sao Luật sư Trần Kiều Ngọc không chống?. Khi bị chất vấn, bà Trần Kiều Ngọc bào chữa: “Em nói Chống Cộng, em sợ các em con ở trong nước sẽ không hiểu!”.

Nhận thấy lời tuyên bố của Luật sư Trần Kiều Ngọc có sự “chỉ đạo” từ trong nước để tuổi trẻ coi việc chống Cộng ở hải ngoại là một trò lố bịch, với tư cách ở vào hàng cha chú, tôi viết một bài giáo hóa bà Luật sư một cách ân cần, mềm mỏng, liền bị một nhà tranh đấu trẻ tuổi – Nancy Nguyễn– kết tội lớp người già nua chúng tôi là một bọn “Di Dân Tư Tưởng”. Những ai bênh vực người tuyên bố “Không Chống Cộng”, ắt đồng bào phải biết chắc chắn những hạng người ấy là ai, họ đứng về phía nào?!

BM

Cô Nancy Nguyễn là tác giả bức thư viết từ “Mặt Đường Dậy Sóng” cho bố mẹ, tôi đánh giá đó là một áng văn tuyệt vời. Chưa chắc một nhà văn tên tuổi đã viết được. Tôi liền viết email cho cô, rồi đích thân tìm gặp cô để bày tỏ lòng ngưỡng mộ. Tôi nhận thấy cô Nancy muốn né tránh sự chân thành của tôi. Một người trẻ khác, cựu đoàn viên Việt Tân, cho tôi biết cô Nancy Nguyễn là Việt Tân, mà tôi thường viết bài vạch mặt Việt Tân, nên cô Nancy không muốn tiếp xúc với tôi. Tôi không tin, vì nguồn tin chắc gì đã chính xác. Cho đến khi cô Nancy Nguyễn xếp hạng tôi vào loại “Di Dân Tư Tưởng” thì tôi tin cô Nancy Nguyễn là đoàn viên Việt Tân, vì bênh vực Luật sư Trần Kiều Ngọc.

Tôi không hề nói Việt Tân là em Việt Cộng như nhà báo Kiêm Ái. Tôi chỉ nói Việt Tân đã bị Việt Cộng “blackmail” nên phải hành động theo sự “chỉ đạo” của Việt Cộng. Bằng cách nào Việt Cộng có thể “blackmail” Việt Tân? Xin thưa: Việt Tân là hậu thân của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh.

BM

Người Việt Chống Cộng chỉ nêu lên nghi ngờ cái chết của các nhà báo đả kích Mặt Trận; chứ không quả quyết kết án vì không có “hard evidence”. Nhưng Việt Cộng thì có chứng cớ vì chúng đã xâm nhập vào nội bộ Mặt Trận. Đọc những bài luận thuyết của ông Lý Thái Hùng, Tổng Bí thư Việt Tân, khen ngợi “đồng chí” Đại tướng Võ Nguyên Giáp và cổ súy hòa giải hòa hợp với Việt Cộng để cùng nhau Canh Tân, mà tin Việt Tân chống Cộng thì quả là quá ngây thơ. Muốn chống Cộng hữu hiệu thì phải tìm hiểu âm mưu, mánh khóe của kẻ thù; chứ không phải chỉ “hoan hô, đả đảo” là đủ. Phải quan sát kỹ Việt Tân. Nên nhớ một trong những sách lược của Việt Cộng là “lố bịch hóa” công cuộc đấu tranh cho chính nghĩa tự do của chúng ta.

Một người trẻ họ Cao nóng mặt vì tôi đả kích Việt Tân, gay gắt hạch xách tôi: “Suốt mấy chục năm tỵ nạn Cộng sản, ông đã làm được gì cho việc Chống Cộng?” Tôi từ tốn đáp: “Tuy không làm được những việc nổi đình, nổi đám như người hùng Lý Tống, nhưng tôi đã làm những việc âm thầm mà tôi thiết nghĩ lợi ích cho chính nghĩa đấu tranh chống Cộng không nhỏ”. Anh muốn biết tôi đã làm gì ư?

BM

Thứ nhất, vào đầu năm 1977, một số anh em cựu quân nhân ở quanh vùng Hoa Thịnh Đốn, có sự hiện diện của Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh, họp tại nhà anh Lê Quyền để bàn tính nhau thành lập Hội Cựu Quân nhân, tôi phát biểu đại ý như sau: Vừa rồi, tôi nghe có anh nhắc đến câu “Người Lính già không chết”, rồi có anh nói “người ta có thể lấy tôi ra khỏi Quân Đội, nhưng không ai có thể lấy Quân Đội ra khỏi tôi”, các anh đã nói những câu đó, vui lòng giải thích rõ hơn được không?” Chờ một hồi khá lâu, không ai lên tiếng, tôi mở lời: “Theo thiển ý của tôi, trong thế gian ai nấy đều phải chết. Sở dĩ người lính già không chết, bởi vì khi người lính này gục ngã, thì có người lính khác đứng lên. Nếu không có người lính khác đứng lên, thì nước mất rồi, còn gì?

Về câu thứ hai, theo tôi hiểu, nghĩa là người lính dù thua trận, không còn ở trong Quân Đội nữa, nhưng tác phong chính trực, lương thiện, dũng cảm của quân nhân phải gìn giữ suốt đời. Nếu không, người ta sẽ bảo lính VNCH là lính đánh thuê”! Dù tôi không ồn ào hoan hô, đả đảo, nhưng tôi đã làm công tác của người sĩ quan Chiến tranh Chính trị đấy chứ!

Về sau, tôi có làm một bài thơ ngắn, đọc cho anh em nghe trong một lần họp khác:

BM

BM

Hội Quân nhân và Hội Chiến sĩ khác nhau ở điểm nào? Hội quân nhân là nơi tập hợp của những người có gốc lính, cùng nhau ôn kỷ niệm xưa, chén thù chén tạc, chén chú chén anh, đôi khi rơi nước mắt vì tiếc thương dĩ vãng. Hội Chiến sĩ không chỉ có quân nhân thôi, mà còn có những người dân sự đang chiến đấu cho lý tưởng tự do, dân chủ, nhân quyền. Họ không tiếc nuối thời dĩ vãng, mà hướng tầm nhìn về tương lai để quang phục quê hương. Nếu đời này cứu nước chưa thành, thì thế hệ tương lai tiếp nối.

Nếu đã tự xưng là Tập thể Chiến sĩ thì hội viên trong Tập thể không được phép vô tư trước những âm mưu đen tối của kẻ thù và không thể vô cảm trước nỗi khốn cùng của đồng bào mình. Đã tự nhận mình là Chiến Sĩ, phải sống như người chiến sĩ, không thể tiếc thân đền nợ nước, không được làm điều ô danh người chiến sĩ!

Thứ hai, tôi khuyên Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh đừng làm kháng chiến kiểu “mì ăn liền”. Nguyên tắc “quý hồ tinh, bất quý hồ đa” phải luôn luôn nhớ nằm lòng, đừng kết nạp cán bộ bừa bãi để tránh nội tuyến, không thể đương đầu với kẻ thù bằng sức mạnh quân sự, trường kỳ mai phục bằng cách bí mật gửi cán bộ về nước xây dựng hạ tầng cơ sở, cho đến khi thời cơ chín muồi thì mới phát động quần chúng. Nếu anh không theo những quy tắc đó, trước sau gì anh cũng trở thành thảo khấu. Nếu ông Hoàng Cơ Minh nghe lời tôi, thì ngày nay Niềm Tin của đồng bào không mất và dòng họ Hoàng Cơ không bị dư luận bêu riếu, coi khinh!

BM

Thứ ba, tôi nói thẳng cho Đại tá Phạm văn Liễu biết Mặt Trận trước sau gì rồi cũng bể. Bởi vì anh đi rao bán một món hàng mà nhà sản xuất chưa làm ra sản phẩm. Hoàng Cơ Định giữ tiền thì Hoàng Cơ Định có quyền. Một ngày nào đó, Mặt Trận đổ bể, anh sẽ trắng tay. Ông Đại tá từng học trường Quân sự Trần Quốc Tuấn, từng chạy sang Tầu để thoát cuộc thanh trừng của Việt Minh, từng làm Tư lệnh Thủy Quân Lục Chiến, chê thằng em cấp Thiếu tá, chỉ biết lái máy bay, “éo biết gì”! (cách nói của Đại tá Liễu). Không ngờ thằng em đã nói đúng! Có gì đâu! Đó chỉ là những thực tế chắc chắn sẽ phải xảy ra. Đấu tranh chống Việt Cộng đầy mưu mẹo hiểm ác, chẳng thể nào đùa với chúng được. Không những chết mất xác, mà còn ô danh nữa!

Thứ tư, khi Đại tá Hoàng Đạo Thế Kiệt viết ra một bản “Kiên Định Lập Trường”, rồi cho người đi xin chữ ký. Tôi đã gọi điện thoại cho Đại tá đừng nên Chống Cộng kiểu hình thức, nặng phần trình diễn để lấy tiếng. Giả thử ta xin được 2 trăm ngàn chữ ký, Việt Cộng sẽ cười vào mặt ta có 3 triệu người không chấp nhận cộng sản, bỏ nước ra đi, mà nay chỉ có 2 trăm ngàn người còn kiên định lập trường, thì chúng sẽ thâu tóm những thành phần không kiên định lập trường về tay chúng là cái chắc!

Còn rất nhiều trường hợp tôi đã đóng góp với những cá nhân, những đoàn thể đấu tranh Chống Cộng. Nếu họ nghe theo lời góp ý xây dựng của tôi, thì tình trạng Chống Cộng không bát nháo như ngày hôm nay. Có lòng yêu nước, có tinh thần Chống Cộng là tốt; nhưng chưa đủ, phải sáng suốt để tránh bị mắc lừa, rồi đâm thối chí, bỏ cuộc.

Nay hãy bàn về Hiện tượng Tỷ phú Hoàng Kiều.

BM

Ông Hoàng Kiều quê quán ở Quảng trị, sinh ra trong một gia đình nghèo khổ. Thời tuổi trẻ khó khăn, không được học hành tới nơi, tới chốn. Tình nguyện tham gia tổ chức Dân Sự Chiến Đấu (CIDG), một loại Biệt kích được Mỹ trả lương trực tiếp. Tức là Hoàng Kiều dân Miền Nam, ăn chén cơm Miền Nam, uống chén nước Miền Nam. Là phe ta!

Sang Mỹ năm 1975, ông Kiều xin vào làm cho hãng bào chế Huyết Tương. Nhờ chăm chỉ, siêng năng, được chủ nâng lên chức Cai (Supervisor). Một thời gian sau, ông Kiều ra lập hãng riêng. Đó là những gì đăng trên thông tin đại chúng.

Từ thế kỷ trước người Tây phương đã cảnh giác về Đạo Quân Thứ Năm của người Tàu, từ khi nước Tàu chưa là cộng sản. Đạo quân Thứ Năm là những người Tàu đến làm ăn, buôn bán tại các quốc gia tự do, rồi được lãnh đạo Tàu tuyên truyền, huấn luyện họ thành ổ nội tuyến cho mục tiêu xâm lăng, khi có điều kiện. Từ khi Mỹ – Trung Cộng bang giao, ngoài việc ăn cắp sản phẩm trí tuệ, lũng đoạn kinh tế nước Mỹ, hối lộ quan chức Mỹ, Trung Cộng không giấu diếm chiến lược đẩy mạnh Đạo Quân Thứ Năm. Lập đền thờ Khổng Tử là một trong những âm mưu tiệm tiến của Trung Cộng

BM

Giám đốc FBI, Christopher Wray, báo cáo với Quốc Hội rằng gián điệp đủ các loại của Trung Cộng đều có mặt trên khắp 50 Tiểu bang Hoa Kỳ.

Ông Kiều giàu lên nhanh vì sản phẩm được tung vào thị trường Trung Cộng có gần một tỷ rưỡi dân. Câu hỏi đặt ra: Tại sao Trung Cộng tìm đến điều đình với ông Kiều, một Hãng Con do ông Kiều mới lập; mà không điều đình với Hãng Mẹ, nơi ông Kiều xuất thân? Chắc chắn điều đó không phải là tình cờ, mà phải có dự mưu. Làm sao biết được?

BM

Trung Cộng đã biến một người Tàu – Thiếu tá Hồ Quang – thành lãnh tụ HCM được, thì Trung Cộng biến Hoàng Kiều thành tỷ phú cũng chẳng khó khăn gì. Trung Cộng cũng sai Việt Cộng biến Cộng đồng Việt Nam thành Đạo Quân Thứ Năm, nên Bộ Chính trị Việt Cộng đẻ ra Nghị Định 36 để tiến hành lệnh của Trung Cộng!

Việt Cộng chuẩn bị tấn công một đồn bót của ta, thường lập sa bàn để thực tập cho nhuần nhuyễn, rồi mới đánh. Cho nên chúng đánh là phải thắng. Trong đấu tranh xâm nhập, Việt Cộng cũng sử dụng chiến thuật như thế. Việt Cộng “bố trí” cho hai ông thầy tu chống VNCH một cách quyết liệt, sang Hoa Kỳ mở chùa, mà không thấy người Tỵ Nạn phản ứng; lại còn tới “lạy thầy” một cách sốt sắng, thì chúng bắt đầu gửi Sư Quốc Doanh (Công An trá hình) ra Hải ngoại lập chùa để làm kinh tài và giảng thuyết buông xả, xóa bỏ hận thù để quên chuyện bán nước và diệt chủng của chúng.

BM

Hai ông thầy tu đó là Hộ Giác và Mãn Giác. Hộ Giác suốt ngày đêm đăng đàn mạt sát chế độ Việt Nam Cộng Hòa bất nhân, hiếu chiến, đòi dẹp chế độ độc tài Quân phiệt Thiệu Kỳ thì mới có hòa bình. Hộ Giác là một trong những nhà sư tranh đấu ký vào bản yêu sách Hoa Kỳ phải rút quân ra khỏi Việt Nam. Mãn Giác cũng thế! Ngày 30 tháng 4 năm 1975, Mãn Giác mang cờ Phật giáo cùng các Phật tử ra Ngã Tư Hàng Xanh đón Quân Giải Phóng vào Sài Gòn. Đồng bào tỵ nạn cộng sản chóng quên quá đi thôi!

Rồi cho anh kép hát Trúc Hồ tuyên bố “đòi lật đổ chế độ công sản là sai” và Luật sư Trần Kiều Ngọc tuyên bố “Không chống Cộng; chỉ chống Cái Ác” là những bước thăm dò phản ứng của đồng bào Chống Cộng, để tiến tới những bước kế tiếp.

BM

Bước kế tiếp đó là chỉ đạo Hoàng Kiều làm từ thiện giúp đồng bào ở San José gặp nạn lụt lội để tạo ấn tượng tốt. Hoàng Kiều đâu có giúp cuộc sống túng thiếu, bệnh hoạn của người hùng Lý Tống khi còn sống?  Phải đợi tới khi Lý Tống qua đời, Hoàng Kiều mới bỏ tiền ra tổ chức đám tang linh đình là có lẽ do sự chỉ đạo của Đảng.  Ông Lê Xuân Nhuận – anh của Lý Tống –và mấy ông Không Quân trong cái gọi là Tập thể Chiến sĩ hớn hở, vui mừng đón nhận lòng từ tâm của Hoàng Kiều ngay, mà không biết đấy là âm mưu của Hoàng Kiều!

Một mặt tuyên dương người hùng Chống Cộng Lý Tống lên tận mây xanh; một mặt miệt thị, khinh bỉ người Việt Tỵ Nạn trước hàng ngàn người là thủ đoạn của Việt Cộng đấy bà con ạ! Hoàng Kiều chỉ là công cụ của Việt Cộng mà thôi!

Tôi đã chứng minh con cái người Việt Tỵ Nạn chẳng có người nào đi tu, mà Sư Trụ Trì các chùa đều ở lứa tuổi con cái chúng ta, thì các thứ Sư ấy ở đâu ra, ngoài Sư Công An từ trong nước xuất cảng. Thế mà “Phật tử” vẫn đến Chùa đông như trẩy hội, cung kính vái lạy Công An Việt Cộng và xưng con ngọt xớt với đứa đáng tuổi con mình!

BM

Hoàng Kiều dành ra 45 phút quát tháo, xỉ vả, miệt thị, mắng mỏ VNCH mà những thằng sĩ quan đứng chung quanh mặt mày cứ nhâng nhâng và hàng ngàn người yêu chuộng nghệ thuật bình thản chờ hộp thức ăn có tôm hùm. Thử hỏi các lãnh tụ đảng Đại Việt, Quốc Dân Đảng, Dân Xã Đảng ở đâu mà không lên tiếng? Cái Tập thể Chiến sĩ do ông văn võ toàn tài Nguyễn Xuân Vinh lập ra đã chết tiệt hết rồi sao? Các Hội đoàn Quân Nhân luôn luôn đội trên đầu trong buổi lễ đủ các loại mũ xanh, đỏ, nâu, đen đều biến thành mũ ni (Mũ Thầy Chùa) che tai hết rồi sao? Các nhà hoạt động Văn Hóa tại sao im lặng trước cái thằng tỷ phú hỗn láo, chửi tuốt luốt không chừa một ai? Các nhà hoạt động Tôn Giáo có thấy đồng đạo của mình bị yêu tinh hoành hành không?

Còn chút hy vọng nào cho nòi giống Việt Nam không? Có phải Việt Cộng đã thành công trong việc biến người Việt Nam thành súc vật vì ở xứ tự do, có mồm không dám nói lên tiếng nói của lương tâm? Hay Thượng Đế sinh ra Con Người Việt Nam có mồm không để nói, mà mà mà chỉ biết yên lặng ngồi chờ … Ăn Tôm Hùm?

Tôi nhận thấy hiện tượng Hoàng Kiều đang nói lên thực chất người Việt Nam ngày nay:  “KHÔNG BIẾT NHỤC!”

Bằng Phong Đặng văn Âu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét