Thứ Bảy, 29 tháng 4, 2017

THƯ GỬI NHÀ TRANH ĐẤU TRẺ VN Ở HẢI NGOẠI

 
THỜI ĐẠI QỦY ÁM
Bài số 3
AuthorBằng Phong Đặng Văn ÂuPosted on: 2017-04-26
THƯ GỬI NHÀ TRANH ĐẤU TRẺ VN Ở HẢI NGOẠI
Thành phố Westminster, ngày 26 Tháng 4 năm 2017
Thưa cô Nancy Nguyễn,
Ngày 16 tháng 6 năm 2016, tôi đã viết cho cô một bức thư với đoạn mở đầu như sau: “Có lẽ cô ngạc nhiên tự hỏi tại sao một người ở tuổi xấp xỉ 80 như tôi mà đầu thư lại mở lời chào một cách trân trọng và kính cẩn đối với một người tuổi hãy còn nhỏ như cô? Vâng, cô ngạc nhiên là phải. Bởi vì theo phong hóa Việt Nam, người lớn tuổi hơn không phải làm như thế. Nhưng khi tôi đọc bức thư ngắn ngủi của cô gửi cho bố mẹ từ mặt đường dậy sóng, thì đối với tôi, cô không phải là người phàm. Cô là một Thiên Thần được Ơn Trên phái xuống thế gian, như tôi đã từng tôn vinh những người trẻ Phương Uyên, Việt Khang…”


Cô Nancy Nguyễn
Tôi xem cô là Thiên Thần, bởi vì trong bức thư ngắn ngủi của cô có câu: “Không có dân tộc, con người ta như những chiếc lá được bỏ vào tủ lạnh, vẫn sẽ xanh tốt, đôi khi còn lâu hơn khi liền cành, nhưng có phải là đang sống? Tất cả chúng ta đều biết dân tộc này đang phải đối mặt với hoạ diệt vong. Lòng tôi đang héo hon, bỗng đọc câu văn của cô, tôi nghe như tiếng kèn đồng vực tôi dậy! Tuổi trẻ Việt Nam Hải ngoại đã có nhận thức rồi! Không còn sợ họ bị hòa tan trong “Melting Pot” nữa!
Năm tôi 19 tuổi, sau khi đọc cuốn Trăm Hoa Đua Nở Trên Đất Bắc của Cụ Hoàng văn Chí, tôi nhận ra rằng Hồ Chí Minh đang đẩy dân tộc mình vào họa diệt vong. Cho nên khi một người nói với tôi về Chủ Nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn của nhà cách mạng Trương Tử Anh, tôi liền tham gia vào đảng Đại Việt ngay. Chính ông Trương Tử Anh là người đã thấy trước nòi giống Việt Nam sẽ bị diệt, nếu bị cộng sản thống trị. Vì thế, ông mới viết ra Chủ Nghĩa Dân Tộc Sinh Tồn. Nhưng tiếc rằng những đồng chí của ông không nhìn ra hiểm họa đó, nên họ không đoàn kết nhau, sống chết với nhau để giữ gìn nòi giống!
Thuở nhỏ học thêm Pháp văn ở Trung tâm Văn hóa Pháp (Alliance Française), nghe ông thầy khen “Vietnamiens sont bons élèves”, tôi tự hào lắm. Rồi khi lớn lên học Toán học Đại cương, nghe ông thầy Monavon cũng khen “Vietnamiens sont bons élèves”, tôi càng thấy sướng vô cùng. Nhưng càng lớn lên với thời gian trải nghiệm cuộc sống, tôi nhận thấy lời khen của hai ông thầy người Pháp đúng một cách đau đớn! Tại sao cô Nancy hiểu không? Tại vì ý nghĩa sâu sắc của lời khen đó là dù người Việt Nam học giỏi đến đâu thì người Việt Nam cũng vẫn chỉ là học trò ngoan ngoãn mà thôi!
Chính vì phong cách học trò đó (thầy dạy sao nghe vậy) đã khiến cho dân tộc ta chỉ biết theo đuôi; chứ không dám sáng tạo. Đánh đuổi quân xâm lược Tàu xong, thì rập khuôn theo nền chính trị, giáo dục phong kiến Tàu. Rất sợ canh tân. Cho nên, khi vua và quan đại thần nghe Nguyễn Trường Tộ điều trần về sự văn minh tiến bộ của thế giới thì vội phê: “Yêu ngôn hoặc chúng” (nghĩa là những lời ma mị để mê hoặc lòng người). Tại sao không có ông quan đại thần nào dâng lời đề nghị vua cử một phái đoàn xuất ngoại để Nguyễn Trường Tộ hướng dẫn mà nhìn tận mắt?
Đến khi bị Thực dân Pháp đô hộ, trí thức Việt Nam vẫn mang hội chứng học trò (élève = pupil). Hồ Chí Minh mang về chủ nghĩa cộng sản với danh nghĩa đánh đuổi Thực dân Pháp giành độc lập; nhưng thực chất là Hồ đẩy dân tộc làm nô lệ cho Thực dân Nga Tàu. Là người trí thức, tại sao lại nhắm mắt đi phục vụ một đảng chính trị chủ trương tiêu diệt trí thức? Thân sinh triết gia Trần Đức Thảo than: “Phải chi ngày trước tôi cho anh học nghề thợ mộc thợ nề thì cái thân anh đỡ khổ, cái thân tôi đỡ khổ và cái dân tộc này cũng đỡ khổ!” Thử hỏi có lời than thở nào đau đớn hơn cho một người cha cặm cụi, dành dụm suốt đời nuôi con ăn học mà nhắm mắt đi theo một kẻ làm cho dân tộc lâm vào cảnh lầm than này không?
Bác sĩ Nguyễn Khắc Viện thú nhận với tôi rằng tại vì quá khát khao độc lập mà trở nên ngây thơ, không ngờ mình đi theo cái chủ nghĩa thật đáng sợ. Tôi đáp: “ Không! Anh không ngây thơ, mà tại vì anh ngu! Hồ Chí Minh đưa tay tuyên thệ trung thành với đảng cộng sản Nga Sô Viết, thì phải nô lệ Nga Sô Viết, chứ làm sao Hồ Chí Minh có thể đưa nước mình đến độc lập được? ”.
Rồi sau Hiệp định Genève chia đôi đất nước, may nhờ Việt Nam ở vào vị trí địa lý đặc biệt, nên được Hoa Kỳ giúp ngăn chặn làn sóng đỏ, lại có những ông bà trí thức không chịu học lịch sử, cứ chạy theo phong trào “Chống Mỹ Cứu Nước” thì Mỹ bỏ rơi là đáng đời rồi, còn than trách gì nữa?!
À, tôi quên nói người Pháp còn có một nhận xét khác về người Việt Nam: “Trong mỗi một người VN đều có một ông quan” . Cái chứng bệnh vừa mặc cảm tự tôn (ông quan), vừa mặc cảm tự ti (học trò) đã làm cho người Việt Nam khó lòng đoàn kết với nhau trước hiểm họa chung. Do đó, cách đây 15 năm tôi viết bài “Dân Tộc Việt Nam Cần Thay Máu” để kỳ vọng vào lớp trẻ Việt Nam ở hải ngoại được hấp thụ nền giáo dục văn minh, khai phóng của Âu Mỹ mới mong chữa khỏi chứng bệnh vừa nêu.
Một hôm tôi hỏi người bạn rất tâm đắc với bức thư tôi viết cho cô: “Tại sao cô Nancy Nguyễn có thể im lìm trước bức thư tha thiết của một người già như tôi đặt hoàn toàn tin tưởng nơi cô? Nếu cô bận đến thế nào đi nữa, chỉ hồi âm một cách lạnh lùng ‘Tôi đã nhận được thư ông’ thì đã sao?” Người bạn tôi đáp: “Có thể cô Nancy Nguyễn này là đảng viên Việt Tân, vì trong thư anh nói anh bị Mặt Trận Hoàng Cơ Minh khủng bố”Tôi thở dài: “Nếu cô Nancy Nguyễn này là đảng viên Việt Tân thì tiếc cho tuổi trẻ của Việt Nam ở hải ngoại quá!”
Trung tuần tháng Ba vừa rồi, thấy có cô là thảo luận viên trong buổi hội thảo do Tiến sĩ Lê Minh Nguyên tổ chức, tôi đi nghe vì muốn đích thân gặp cô để hỏi cô có phải là đảng viên Việt Tân. Theo dõi cuộc hội thảo, tôi nhận thấy cô là người sáng giá nhất trong số hơn 10 diễn giả. Tôi lại nghĩ một mầm non đầy triển vọng như thế mà là đảng viên Việt Tân thì phí quá! Chờ cho tới khi cô rời bàn diễn giả, tôi theo cô ra ngoài và tự giới thiệu tôi là người viết thư ca ngợi cô và chuyển cho cô nhiều bài viết của tôi về tình hình chính trị, mà cô im lặngTôi đã hỏi: “Có phải cô là đảng viên Việt Tân?” Cô cúi mặt, không trả lời. Tôi nói với cô về kinh nghiệm cộng sản. Tôi khuyên cô nên sáng suốt, đừng đem lòng yêu nước của mình giống như những thanh niên thời trước tham gia vào Việt Minh, rồi sau mới biết đó là cộng sản trá hình thì rút chân ra không được. Trong suốt 10 phút, cô chỉ vâng vâng, dạ dạ và cúi đầu. Cuối cùng, tôi hỏi một lần nữa: “Cô có phải là Việt Tân không?” Cô vẫn không trả lời!
Cách đây chừng ba tuần, người bạn tôi tình cờ nhận ra cô tại Honda dealer. Anh bạn tôi bày tỏ niềm cảm phục đối với cô và cũng hỏi: “Cô Nancy Nguyễn có phải là Việt Tân không?”. Cô vẫn không xác nhận hoặc phủ nhận. Tôi nghi cô có điều gì khuất tất, không tiện nói ra.
Thưa cô Nancy Nguyễn,
Hồ Chí Minh (viết tắt: HCM) lập ra đảng cộng sản, trên bề mặt là để chống Thực dân Pháp, giành độc lập; nhưng dưới bề sâu là để tiêu diệt nòi giống Việt Nam. Hồ Chí Minh thành công là tại vì tầng lớp trí thức Việt Nam bị quỷ ám, nên hóa ra ngu muội mà chạy theo tôn thờ.
Sử gia Dương Trung Quốc, nhà lý luận Hà Sĩ Phu nhận định: “Bọn cầm quyền cộng sản Việt Nam không có sợi dây thần kinh biết xấu hổ”, tức là hai ông ví bọn cầm quyền cộng sản là thú vật; chứ không phải người! Thế nhưng bọn cầm quyền súc vật đó lại có khả năng biến toàn dân dưới ách thống trị của chúng trở thành súc vật: Có đầu không được nghĩ, có mồm không được nói, trở nên vô cảm.
Sau tháng Tư năm 1975, hàng triệu người Việt Nam thoát được gót dày xâm lược cộng sản, chạy ra hải ngoại làm ăn sinh sống. Một ông Phó Đề đốc của Quân lực Việt Nam Cộng Hòa, tên là Hoàng Cơ Minh (cũng viết tắt: HCM) lập ra cái tổ chức mệnh danh Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Việt Nam, trên bề mặt là nhằm lật đổ bạo quyền cộng sản, nhưng dưới bề sâu là nhằm lừa tiền đồng bào yêu nước, nhưng nhẹ dạ, cả tin để làm giàu cho anh em, dòng họ Hoàng Cơ!
Tôi là người góp ý, tranh cãi với Phó Đề đốc HCM rất nhiều ngày đêm. Tôi nói: Phải thực hành vương đạo, vương đạo, vương đạo. Đừng đi con đường bá đạo, sử dụng câu phương châm “cứu cánh biện minh phương tiện” của cộng sản thì sớm muộn gì cũng sẽ thất bại. Phó Đề đốc HCM không thèm nghe, tôi nói thẳng: “Anh sẽ trở thành thảo khấu!” Quả nhiên ông HCM trở thành thảo khấu thật!
Tôi cảnh báo cho một số nhân vật tên tuổi rằng Mặt Trận HCM là tổ chức kháng chiến bịp. Họ không tin, còn giận và thù ghét tôi nữa. Tôi nói thẳng với cựu Đại tá Phạm văn Liễu: “Anh đi rao bán món hàng mà nhà sản xuất chưa chế tạo. Anh hăng hái thu tiền về nộp cho tổ chức là anh đồng lõa với băng đảng, anh biết không?” Cựu Đại tá Liễu giận tôi một thời gian dài, cho đến khi hai phe họp Đại Hội ở hai nơi để lên án nhau thì lúc bấy giờ cựu Đại tá Liễu mới thở dài: “Tiếc! anh đã không nghe lời chú!”
Lẽ ra sau khi nội vụ đổ bể, Phó Đề đốc HCM chỉ cần nói cho đồng bào biết Thái Lan đã ký hiệp thương với cộng sản VN, nên Thái Lan không còn là đầu cầu mà Mặt Trận dùng để xâm nhập nội địa. Nay Mặt Trận chuyển sang đấu tranh chính trị; số tiền do đồng bào ủng hộ Mặt Trận sẽ dùng để xây dựng Cộng Đồng, làm công tác văn hóa xã hội và ngăn ngừa cộng sản xâm nhập. Mặt Trận sẽ báo cáo sự chi tiêu phân minh. Nếu ông HCM làm như thế, chắc chắn Cộng Đồng Người Việt Chống Cộng không lâm vào tình trạng bát nháo như ngày hôm nay.
Tôi nghi ngờ ông Nguyễn Xuân Nghĩa có âm mưu đẩy ông HCM đi vào chỗ chết để trừ hậu họa và ông HCM cũng muốn tự sát để rửa thanh danh của ông Tướng, bằng cách đi vào khu chiến mà chẳng cần giữ bí mật gì cả? Bài viết “Nguyễn Xuân Nghĩa, Anh Là Ai?” được nhiều trang mạng đăng, nhưng ông Nghĩa vẫn im lặng, tức là tôi nghi ngờ ông Nghĩa thi hành âm mưu của cộng sản là chính xác?
Ông HCM đã chết ở vùng biên giới Thái Lào từ năm 1987. Báo chí Thái đã đăng đầy đủ hình ảnh. Tở báo Kháng Chiến dưới sự chỉ đạo của ông Nguyễn Xuân Nghĩa vẫn đăng thư của chiến hữu Chủ Tịch từ chiến khu quốc nội gửi về thăm đồng bào hải ngoại và các cháu nhi đồng (rất giống kiểu Hồ Chí Minh) trong các dịp Tết Nguyên Đán, Tết Trung Thu. Tờ báo Kháng Chiến còn đăng những trận đánh diệt đồn Công An cộng sản rất gần Sài Gòn. Đăng tin phịa như thế với mục đích gì, nếu không ngoài mục vơ vét những đồng tiền mô hôi nước mắt của đồng bào Chống Cộng, nhưng ngây thơ?
Ký giả Đạm Phong, ký giả Lê Triết viết bài tố cáo sự lừa bịp của Mặt Trận đều bị giết chết bởi quân khủng bố. Tại sao truyền thông báo chí Chống Cộng đều im lặng, không dám lên án hành vi tàn bạo của quân sát nhân? Nếu sợ nguy cho bản thân, tại sao họ không có thể đăng một lời chia buồn đến gia đình nạn nhân đồng nghiệp? Mặt Trận cũng im lìm, không lên án quân khủng bố, không bỏ tiền giúp nạn nhân đi tìm thủ phạm. Tôi rất khinh cái loại báo chí ngậm miệng ăn tiền đó lắm. Tôi từng gọi cái đám báo chí đó là bọn lái chữ để kiếm sống; chứ chẳng có lý tưởng nghề nghiệp. Và tôi cũng khinh Mặt Trận HCM là một đoàn thể kháng chiến diệt Công mà không có lý tưởng bài trừ CÁI ÁC.
Mặt Trận HCM rất giống bọn cầm quyền cộng sản ở chỗ không có sợi dây thần kinh biết xấu hổ. Sự phân hóa giữa Phó Đề đốc HCM và Đại tá Phạm văn Liễu nổ ra là do vấn đề tài chánh lem nhem; chứ không phải vì chủ trương, đường lối khác biệt. Thế mà năm 1991, Mặt Trận còn dám vác mặt đi kiện ba nhà báo Nguyễn Thanh Hoàng, Vũ Ngự Chiêu, Cao Thế Dung về tội mạ lỵ. Tòa đưa ra tấm hình ông HCM nằm chết rõ ràng như thế, nhưng các ông Hoàng Cơ Định, Nguyễn Xuân Nghĩa, Trần Xuân Ninh đều không nhìn nhận đó là anh mình, là chiến hữu Chủ tịch của mình. Tôi chẳng hiểu những con người đó có lương tâm để biết xấu hổ hay không.
Năm 2003, anh em ở San José cho tôi biết Hoàng Cơ Định gợi ý cho Tướng Bùi Đình Đạm và Tướng Nguyễn Khắc Bình đứng ra thành lập Tập thể Chiến Sĩ để làm ngoại vi cho đảng Việt Tân (tổ chức thoát thai từ Mặt Trận HCM), nhưng hai ông Tướng ngại dư luận đàm tiếu, nên họ đẩy giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Xuân Vinh, nguyên Tư Lệnh KQ dưới thời Tổng thống Ngô Đình Diệm, ra làm Chủ tịch. Tôi bèn gọi điện thoại cho giáo sư Vinh, tế nhị khuyên ông không nên nhận, vì ông rời quân đội đã lâu, không am hiểu tình hình anh em chiến sĩ sau này. Tôi dùng hai chữ “tế nhị”, vì chẳng lẽ nói trắng ra rằng ông đã được Tổng thống Ngô Đình Diệm cho đi Mỹ học lấy bằng Tiến sĩ, rồi ở luôn không về (tức là đào ngũ) mà nay đứng ra làm Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ thì không sao tránh khỏi sự gièm pha. Tôi không muốn vị cựu Tư Lệnh của mình ê mặt. Nhưng Tiến sĩ Nguyễn Xuân Vinh vẫn đứng ra nhận chức Chủ tịch Tập thể Chiến sĩ! Trong bài diễn văn nhậm chức, ông Chủ tịch kết luận: “Kể từ nay, Tập thể Chiến sĩ chúng ta sẽ dồn cộng sản vào chân tường”. Nếu có ai cắc cớ hỏi Tập thể Chiến sĩ lấy gì để dồn kẻ thù vào chân tường, chắc chắn Tiến sĩ Nguyễn Xuân Vinh sẽ ú ớ. Một người từng là Tư lệnh một Quân chủng (oai hùng), là giáo sư Đại học lại chịu khuất thân làm ngoại vi cho cái đảng đi lừa đồng bào mà không biết nhục, là tại vì ông Vinh không còn sợi dây thần kinh biết xấu hổ nào cả chăng? Nếu là người có khả năng, Chủ tịch Nguyễn Xuân Vinh đã làm cho Tập thể Chiến sĩ thành một tổ chức Chống Cộng vô cùng hữu hiệu, chứ không đến nỗi bị nhà báo Đinh Từ Thức, người viết phiếm ký bút hiệu Sức Mấy chế giễu: Suốt bao nhiêu năm các cựu quân nhân VNCH chỉ làm mỗi một việc giương cờ, hạ cờ, phủ cờ, rồi xếp cờTôi cảm thấy nhục và xấu hổ vì câu châm biếm đó lắm!
Năm 2015, ký giả AC Thompson làm phim phóng sự “Terror In Little Saigon”, vừa trình chiếu, Việt Tân hốt hoảng phản ứng giống như đỉa phải vôi, vội vàng kết tội nhà báo Mỹ làm cuốn phim đó là có Việt Cộng đứng đàng sau với mục đích làm giảm uy tín Cộng Đồng ! Nhà báo bồi bút Giao Chỉ Vũ văn Lộc chê cuốn phim là “đầu voi đuôi chuột”. Chủ tịch Đỗ Hoàng Điềm từ San José xuống Quận Cam họp báo giải độc với sự hỗ trợ của Thiếu tướng Nguyễn Khắc Bình, nguyên Tư lệnh Cảnh sát Quốc gia VNCH và Tiến sĩ Đoàn Viết Hoạt, cựu giáo sư phản chiến của Viện Đại học Vạn Hạnh, từ Miền Đông bay sang cố vấn. Chủ tịch Cộng Đồng Quốc Gia Chống Cộng Nam California, Bùi Phát, còn đòi kiện ký giả AC Thompson thì tôi không rõ Bùi Phát có là đảng viên Việt Tân?
Lẽ ra những người làm nghề truyền thông lâu nay im lặng trước cái chết của đồng nghiệp Đạm Phong, Lê Triết vì sợ liên lụy bản thân, thì nay công khai ngỏ lời cám ơn ký giả AC Thompson mới phải! Tiếc thay lại có nhà báo về hùa với Việt Tân tố giác ký giả AC Thompson. Thành phần trí thức, lãnh đạo tôn giáo, theo tôi, là những người luôn luôn đứng về phía kẻ bị ức hiếp và chống lại sự lừa đảo, dối trá, bịp bợm. Thế nhưng, trong thời gian qua, tôi chỉ nghe một mình giáo sư Huỳnh văn Lang lên tiếng kết tội Việt Tân làm mất niềm tin của đồng bào vào chính nghĩa Quốc gia chống Cộng mà thôi!
Trong nước, người dân bị sống dưới chế độ phi nhân cộng sản, họ trở nên vô cảm. Tại sao sống dưới chế độ tự do, người tị nạn cộng sản lại trở nên vô cảm, thờ ơ trước một tổ chức mang danh Kháng Chiến Phục Quốc bịp bợm? Không lẽ đa số đều bị mất sợi dây thần kinh biết xấu hổ rồi sao? Chẳng lẽ ở hải ngoại, người mang mảnh bằng Tiến sĩ thì đông, mà người trí thức thì hiếm giống Việt Cộng trong nước hay sao?
Thưa cô Nancy Nguyễn,
Bọn cầm quyền cộng sản là một lũ ngu dốt, đần độn trong việc xây dựng Đất Nước; nhưng cực kỳ tài giỏi, vô liêm sỉ trong việc làm tay sai ngoại bang để phá hoại, chia rẽ dân tộc. Năm 1954, chúng đã gài cán bộ tình báo vào đoàn người di cư để phá hoại Miền Nam. Năm 1975, chúng vẫn âm mưu gài cán bộ tình báo để phá hoại Cộng Đồng tị nạn. Và năm 1996, chúng được Hoa Kỳ thiết lập bang giao, cộng sản càng có vị thế hợp pháp để dùng tiền bạc mua chuộc bọn mang danh nghĩa Quốc gia Chống Cộng bất lương bán linh hồn cho quỷ. Nghị quyết 36 là một trong những chiến thuật đánh phá Cộng Đồng Việt Nam Tị Nạn đấy! Hơn nữa, chúng dùng kỹ thuật “blackmail” để buộc đối tượng trở thành tay sai phục vụ chúng. Đó là trường hợp luật sư Nguyễn Hữu Thọ bị cộng sản “blackmail” mà trở thành Chủ tịch Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam đấy! Còn có rất nhiều tiểu xảo, thủ đoạn “blackmail” của cộng sản đã biến nhiều kẻ trở thành “ăn cơm Quốc Gia thờ ma Cộng Sản”, kể ra không xiết.
Mặt Trận Kháng Chiến Bịp từng bị tình báo cộng sản xâm nhập từ đầu. Có nguồn tin cán bộ tình báo cộng sản, Lưu Tuấn Hùng, đã giết chết HCM để đoạt túi vàng ông mang trên lưng. Người Việt Chống Cộng không có bằng cớ Mặt Trận làm chuyện phi pháp bất nhân, nhưng tình báo cộng sản thì có bằng cớ. Do đó Việt Tân chắc chắn đã bị cộng sản làm “blackmail” để buộc Việt Tân phải trở thành công cụ của chúng. Bất luận người Chống Cộng nào có kinh nghiệm cũng phải có cái suy luận đó. Tổng Giám đốc Tình Báo VNCH, Tướng Nguyễn Khắc Bình, ủng hộ Việt Tân thì chúng ta phải nghĩ rằng hoặc Tướng Bình đã bị Việt Cộng “blackmail”, hoặc ông giả vờ ủng hộ Việt Tân để được Việt Tân tin dùng mà lột mặt nạ Việt Tân trong một mẻ lưới lớn? Nghề tình báo muôn mặt, làm sao người khác có thể biết được? Chẳng lẽ Tướng Bình tồi bại tới cái mức bán rẻ lương tâm và danh dự một sĩ quan cao cấp của Quân Lực VNCH để làm tay sai cho một tổ chức giết chết niềm tin vào chính nghĩa Quốc Gia?
Lâu nay tôi vẫn nghĩ vong linh những ký giả bị giết oan đã xui khiến anh AC Thompson đi tìm công lý cho nạn nhân. Tôi còn nghĩ rằng vong linh ký giả Đạm Phong đã dạy cho con mình kỹ thuật vừa đi tìm thủ phạm giết cha mình, vừa triệt tiêu một băng đảng phi nhân, phi nghĩa. Đáng lý ra, những Đảng Chống Cộng danh tiếng như Đại Việt, như Việt Quốc và những Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Chống Cộng đã phải làm cái công việc của Nguyễn Thanh Tú từ lâu rồi. Vậy đây là thời điểm mà Đại Việt, Việt Quốc và Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Chống Cộng phải hành động tích cực, bởi vì địa phương nào có Việt Tân hoạt động thì nơi đó Cộng Đồng có sự chia rẽ. Nếu không hành động, quần chúng sẽ đánh giá những hoạt động Chống Cộng của các đảng chính trị, Cộng Đồng chỉ là trò hề áo mũ xênh xang mà thôi! Đó sự lựa chọn giữa sự biết sự xấu hổ và biết lòng tự trọng!
Ngoài ra, năm 2015 có một nhà sư Phật giáo từ trong nước ra tham dự cuộc trai đàn chẩn tế tại ngôi chùa Chân Nguyên, đến thăm tôi. Nhà sư có khuôn mặt rất Phật, nói năng dịu dàng rất dễ mến. Bất chợt tôi hỏi: “Thầy là sư quốc doanh hay không quốc doanh”. Không một chút lưỡng lự, nhà sư đáp: “Tôi là sư quốc doanh, bởi vì không quốc doanh thì Nhà Nước sẽ cúp điện, cúp nước và ngăn cấm đạo hữu không được phép đến chùa là mình muốn tu tập cũng không thể tu được. Tất cả nhà sư nào ra hải ngoại đều phải là quốc doanh; còn không quốc doanh thì chắc chắn không được phép đi”. Nghe câu trả lời thẳng thắn của nhà sư, tôi vô cùng quý mến Ngài. Xuyên qua câu trả lời ấy, sự hoài nghi của tôi về các chùa đều đã bị Việt Cộng xâm nhập, càng xác tín hơn. Nhiều bạn bè Phật tử của tôi cũng không muốn đến chùa lạy Phật, vì phần lớn các chùa đều có vẻ như là cơ sở kinh tài.Ngay như linh mục Công Giáo cũng đang có những hành vi rất đáng nghi ngờ là tay sai Việt Cộng. Trường hợp linh mục Vũ Thành ở Houston hỏi lại nhà báo Dương Phục ngày 30 Tháng Tư là ngày gì nhỉ, cũng đủ cho ta đặt vấn đềBọn cầm quyền Việt cộng bán nước Việt Nam cho Tầu Cộng, nên chúng chuẩn bị khống chế Cộng Đồng Việt Nam Tự Do ở Hải ngoại thành đất sống của chúng bằng cách xuất cảng gián điệp, nhà tu Phật giáo chiếm hữu chùa lẫn Công giáo chiếm hữu nhà thờ như một đạo quân thứ năm (Fifth Column = Cinquième Colonne) cho Tầu Cộng.
Người Mỹ rất khinh người Việt Nam, nhưng họ không trắng trợn nói ra. Năm 1954, Mỹ xuất tiền bạc, khí giới cho chúng ta để mà bảo vệ một nửa phần đất tự do no ấm, lại không biết đoàn kết với nhau để diệt Cộng, đến nỗi mất nước. Năm 1975, Mỹ đã cứu vớt những kẻ nhanh chân chạy thoát địa ngục cộng sản để có cơm ăn áo mặc, tự do lại không lo làm ăn tử tế lương thiện, còn bày trò kháng chiến ma, kháng chiến bịp, khủng bố người phanh phui Sự Thật.
Tấm hình chụp cảnh những người Việt Nam ôm càng máy bay trực thăng trên sân thượng Tòa Đại Sứ Mỹ, cảnh hàng nghìn người Việt Nam leo lên những thang dây tòng teng bên thành tàu chiến hạm, rồi tới cái cảnh những người Việt Nam Tị Nạn hồi hương nhộn nhịp, diện quần áo thời trang sang trọng ở phi trường Tân Sơn Nhất mà người tị nạn không biết nhục thì quả tình đã hết thuốc chữa! Ông Trúc Hồ, Tổng Giám đốc đài SBTN, vận động được 150 ngàn chữ ký gửi kiến nghị cho Tổng thống Barack Obama để yêu cầu không giao thương với Việt Cộng, thì có một email của người Mỹ luân lưu trên mạng với câu hỏi “tại sao người Việt không bảo được nhau để đừng gửi hàng chục tỉ đô-la nuôi bọn cầm quyền cộng sản, lại xin xỏ Tổng thống của chúng tôi đừng giao thương với Việt Cộng?” Nếu người Việt Nam có chút lòng tự trọng, ắt phải cảm thấy nhục vì cả đời chỉ biết ngửa tay xin!
Thưa cô Nancy Nguyễn,
Tôi không phải là nhà văn vì tự biết không có văn tài. Tôi không phải là nhà báo vì chưa bao giờ được đào tạo qua trường báo chí. Tôi chỉ là anh nhà binh, với trình độ học vấn biết đọc và biết viết, nhưng biết suy luận, biết nhận thức điều gì là đúng, điều gì là sai cho đại cuộc. Tôi can đảm hơn những ông khoa bảng với bằng cấp đầy mình, vì tôi dám nói Sự Thật. Tôi lặp lại: “Không có điều gì có thể làm lay chuyển dã tâm bán nước của tập đoàn Việt Cộng và cũng không có điều gì làm lay chuyển dã tâm của Tầu Cộng biến Việt Nam thành phiên thuộc của chúng. Nếu toàn dân Việt Nam không can đảm vùng lên bóp cổ tất cả những thằng Việt Cộng thì thằng Tầu Cộng giả dạng công nhân, chuyên viên đã ở trên đất Việt Nam sẵn sàng giết dân Việt Nam. Nói tóm lại, Việt Nam đã mất hẳn vào tay Tầu Cộng rồi ! Chỉ có một hy vọng duy nhất là một ngày nào đó thế giới Tây Phương hợp sức nhau tiêu diệt họa Da Vàng Tầu Cộng để bảo vệ nền văn minh nhân loại thì Việt Nam mới có cơ may thoát Tầu Cộng. Những đoàn thể chính trị tuyên truyền đấu tranh cho Việt Nam có tự do dân chủ đều chỉ là … tuyên truyền!
Nước Việt Nam mất thật sự rồi! Nòi giống Việt Nam ở trong nước đang trên đà bị diệt chủng như cô Nancy Nguyễn đã nhận định. Nhưng nước mất thì có ngày giành lại nước được. Còn nòi giống mất tính tự trọng, không biết xấu hổ là nòi giống mất luôn. Vậy sự nghiệp bảo vệ nòi giống tồn tại hoàn toàn nằm trong tay giới trẻ Việt Nam ở hải ngoại. Nếu giới trẻ Việt Nam hải ngoại vẫn còn mang tâm bệnh lưỡng hội chứng vừa mặc cảm tự tôn vừa mặc cảm tự ti do ảnh hưởng nền giáo dục phong kiến và Thực dân giống như thế hệ cha ông, thế hệ đàn anh, thế hệ chúng tôi và thế hệ đàn em chúng tôi thì coi như nòi giống Việt Nam bị tuyệt chủng.
Do đó, tôi mạn phép đề nghị cô Nancy Nguyễn hai điều:
Thứ nhất, nếu cô là đảng viên Việt Tân thì cô phải lập tức ly khai khỏi đảng Việt Tân và công khai kêu gọi những người trẻ trót tham gia Việt Tân phải phản tỉnh.
Thứ hai, cô hãy tự đứng ra lập đoàn thể lãnh đạo cuộc đấu tranh, tuyệt đối không dính dáng đến những ông bà trí thức Chống Cộng quý phái (bourgeois) ra cái điều quan tâm đến số phận đồng bào mà không dám lên tiếng loại bỏ một tổ chức kháng chiến bịp bợm, làm mất niềm tin vào chính nghĩa Tự Do – Dân Chủ ra khỏi sinh hoạt Cộng Đồng. (Nên nhớ những lãnh tụ cách mạng như Nguyễn Thái Học, Trương Tử Anh, Lý Đông A còn nhỏ tuổi hơn cô Nancy Nguyễn bây giờ).
Trong thư cô viết cho song thân, tôi nhận thấy cô là người có ý chí, lạc quan vì biết noi theo câu nói bất hủ của bà Eleanor Roosevelt: “Thà thắp lên một ngọn đèn, còn hơn ngồi đó mà nguyền rủa bóng tối”. Tôi hoàn toàn đặt hết tin tưởng nơi tuổi trẻ Việt Nam ở Hải ngoại, nếu các cô các cậu đã được thay máu.
Trân trọng,

Bằng Phong Đặng văn Âu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét