Thứ Ba, 3 tháng 12, 2019

Dầu lửa, đại họa?

Dầu lửa,
đại họa?

Chuyện cũ học trò

    Năm tôi học Lớp Nhì (1949-50) với ông Lê Đình Khởi, nhân dịp giảng về lịch sử: Pháp xâm lăng nước ta, nước ta thua vì Pháp có “tàu sắt, súng đồng”, còn binh lính của Triều đình chỉ có gươm giáo mà thôi. Ấy là vì Pháp “văn minh” hơn ta. Châu Âu tìm ra và xử dụng, khai thác những gì nhân loại tìm ra được, như lửa, thuốc súng, và sắt thép, v.v… và v,v…

    Điều ông Thầy giảng, ám ảnh tôi nhất là việc “Tìm ra lửa”. Nếu không tìm ra lửa thì ngày nay nhân loại còn “ăn lông, ở lỗ”, “ăn sống, nuốt tươi”. Nhân loại còn man rợ, đời sống còn hoang dã, như thú rừng, thú bầy… Ông đưa ra một ví dụ: Người nguyên thủy của nhân loại, khi săn được một con thú, họ xé thịt ăn sống như sư tử, cọp… Rồi bỗng một hôm, ví dụ, họ tìm thấy một con nai bị chết cháy trong rừng. Họ ăn thử thịt con nai bị chết cháy ấy. Họ thấy ngon.  Từ đó, họ dùng lửa để nướng thịt những con mồi bắt được, không ăn “thịt sống” nữa. Sau đó, có thể dùng lửa để luộc thịt những con mồi. Nhân loại từ đó đi lên, sau khi tìm ra lửa để nấu thịt, nhờ đó con người càng ngày càng thông minh hơn, tài ba hơn. Đời sống nhân loại tiến hóa dần cho đến ngày hôm nay. Đó là trường hợp các nước Âu Tây.

    Còn như vua chúa của ta, cứ khư khư theo Tàu, cho rằng cái gì Tàu cũng nhứt, nên ngày nay, người Việt Nam bị mất nước. Nếu vua chúa ngày trước biết “canh tân” như Minh Trị Thiên Hoàng của nước Nhật, thì nước ta có thể chống lại cuộc xâm lăng của người Pháp, đâu có bị Pháp đô hộ như bây giờ.

    Mấy anh bạn người làng Trí Bưu của tôi, như Nguyễn Văn Hoàng, Lê Văn Tin chống lại ý kiến của Thầy. Dĩ nhiên, chống âm thầm, khi nói chuyện với tôi. “Quân Sư Phụ” còn nặng nề, đâu dám công khai phản bác ý kiến của Thầy.

    Làng Trí Bưu, nói theo cách dân dã, là “một làng đạo” – nghĩa là gần hết dân làng theo đạo Thiên Chúa. Làng có nhà thờ lớn, có “ông cha nhà thờ”. Trước 1945, “ông cha nhà thờ” là một “ông cố đạo” - có nghĩa là ông có râu tóc xum xuê như hình ông Bá-Đa-Lộc, Ông Alexandre De Rhodes trong sách sử ký. Sau 1945 là “một ông cha già” người Việt Nam. Làng chỉ có “trường sơ học”, lên lớp Nhì, bọn học trò phải học tại trường Tiểu Học Quảng Trị, học chung với bọn “ngoại đạo” chúng tôi.

    Có thể từ “ông cha nhà thờ” mà bọn học trò làng Trí Bưu âm thầm phản bác lời dạy của Thầy. Làm gì mà có chuyện con người “ăn lông ở lỗ”, “ăn sống nuốt tươi” hoặc “sống trong hang động”. Bà “E-Và” là do Chúa lấy trong cái xương (sườn?) của ông “A-Dong” mà ra. Áo quần, cái ăn cái mặc đều do Chúa ban cho và dạy cho… Chúa dạy “cái ăn” thì Chúa đã dạy cho cách dùng lửa, làm gì có chuyện “”cháy rừng” để tìm ra con mồi để được ăn “thịt nai nướng”, v.v… Nghe bọn nó “giảng đạo”, tôi cũng thích thú lắm, nhất là câu chuyện “người đàn bà từ trong cái xương sườn của người đàn ông mà ra.”

Qua đi được chăng?
    Câu chuyện thời thơ ấu đâu có qua đi dược dễ dàng, bởi vì tôi càng ngày càng lớn lên, học lên nữa, đọc sách báo nhiều hơn và nhất là thấy nhân loại “phát minh” ra nhiều cái hay hơn, làm cho đời sống con người sung sướng hơn, tiện nghi hơn, hạnh phúc (?) hơn, và cũng từ đó, đau khổ nhiều hơn, chiến tranh rộng hơn, giết nhau tài tình hơn và người bị giết đông hơn, nhiều hơn… Thành ra, gần cuối đời, tôi thấy đời buồn hơn, khi nghĩ tới tương lai con cháu. Không biết “hậu thế” sẽ như thế nào?

    Trong những “phát minh” của nhân loại, vĩ đại nhứt là lửa. Sau đó là gì? Thuốc súng, điện, máy hơi nước, máy nổ, nguyên tử, kể cả “bom nguyên tử”, nhiều lắm và… dầu lửa:

    Dầu lửa: Hạnh phúc hay Đại họa, ít ra của dân tộc một nước nào đó như Irăq, Libya, Venezuela, và… Việt Nam hay cho cả nhân loại?!

    Ai chưa thì nên đọc “Bí Mật Dầu Lửa” của Robert Gaillard do Nguyễn Hiến Lê dịch. Tôi đọc đã lâu lắm và thích thú khi thấy người Mỹ gần hai trăm năm trước đã tìm ra “Cánh Đồng Lửa” và chế ra “Cây đèn dầu Hoa Kỳ”.

    Nói tới “Cây đèn dầu Hoa Kỳ” có lẽ phải nói tới ông “Vua Dầu Lửa Rockefeller” của Mỹ. Hồi đầu thế kỷ trước, ông ta có nhiều dầu lửa mà bán không đắt. (tiêu thụ còn ít)! Vậy là, “người Mỹ có nhiều sáng kiến” - và đây là sáng kiến của ông ta hay ai bày cho ông? - Ông sản xuất ra hàng ngàn hay hàng vạn? – “Cây đèn dầu Hoa Kỳ” đem phát không - có nghĩa là cho không, không bán - cho người Tàu. Hồi đó, người Tầu, trong nước họ, cũng đã đông nhứt thế giới, bảy tám trăm triệu. Dù người Tàu nghèo, không thắp đèn dầu hằng đêm, nhưng ít ra, mỗi năm cũng thắp đèn dăm bảy bận, trong nhựng dịp hội họp kỵ giỗ, đám cưới, đám ma... Ông Vua Dầu Lửa Hoa Kỳ chỉ cần bán cho mỗi gia đình Tàu mỗi năm một lít dầu lửa, chung lại, ông Rockefeller bán được bao nhiêu lít khi nhân một lít dầu lên với bảy, tám trăm triệu dân? - dân số nước Tàu hồi đó - Ông ta “hốt” về bao nhiêu tiền bán dầu?

    Cây đèn dầu Hoa Kỳ đâu chỉ phát không bên Tàu. Từ Hoa Nam, “cây đèn dầu Hoa Kỳ” “di dân” (di cư, di chuyển?” xuống Đồng Bằng Bắc Bộ, khiến hồi còn nhỏ, đọc tiểu thuyết đồng quê của các tác giả ngoài ấy, như Ngọc Giao, Tô Hoài… thấy họ nói tới “cây đèn dầu Hoa Kỳ” mà tôi không biết nó là “cái giống gì?”

    Nhân loại càng đi tới, càng có nhiều chiến tranh thì nhu cầu dầu lửa càng lớn hơn.

    Nguyên nhân hai cuộc Thế Giới Chiến Tranh vừa qua (1914-1918 và 1939-1945) là vì gì? Mâu thuẫn quyền lợi.

    Khi chiến tranh bắt đầu, Mỹ đứng ngoài. Trong trận Chiến Tranh Thứ Nhứt, mãi đến năm 1917, Mỹ mới tham chiến. Qua năm sau, chiến tranh chấm dứt. Trong trận Thế Chiến thứ Hai, hai năm sau khi chiến tranh bùng nổ, vì Nhật tấn công Trân Châu Cảng (Pearl Harbor) ngày 7 tháng 12 năm 1941, Mỹ mới vào cuộc, trên cả hai mặt trận: Châu Âu và Châu Á, hy sinh nửa triệu quân, phe Trục đại bại?

    Tại sao Mỹ tham gia chậm?
    Mỹ đứng ngoài có lợi gì?
    Bán dầu lửa cho cả hai phe!!! “Lộ diệc tương trì ngư ông đắc lợi.”

    Tôi không nhớ chắc sách báo nào nói như thế, kể cả “Lịch sử Thế Chiến”, sách lịch sử có giá trị nhứt thời gian tôi thi Tú Tài 2.

    Giáo sư Lê Hữu Mục dùng sách “Lịch Sử Lớp Đệ Nhứt” của ông bà Tăng Xuân An để dạy chúng tôi, nhưng có lần, ở trước lớp, khi giảng bài, ông Mục có nói tới việc ấy, có ý phê phán Tư Bản Mỹ “hưởng lợi” khi hai phe trên thế giới đánh nhau, trong cả hai trận đại chiến của nhân loại trong nửa đầu của Thế kỷ 20.     Không biết có ai tìm đọc lại loại sách nầy của Livres de Poche để rõ hơn mục “ngư ông đắc lợi” nầy của Tư Bản Mỹ?” Loại sách “bên lề” nầy thường tiết lộ nhiều điều “ngoại sử” nầy rất thích thú.

    Việc buôn bán dầu lửa để “kiếm ăn” càng được nói rõ hơn trong sách “Bí Mật Dầu Lửa” của ông Nguyễn Hiến Lê.

    Mặc dù các mỏ dầu lửa ở nội địa Mỹ chỉ mới khai thác một phần, khi biết dầu hỏa sẽ là “nguồn năng lực càng ngày càng cần thiết” của nhân loại, là “huyết mạch” của kinh tế thế giới, các “tay buôn bán dầu lửa”, nói rõ ra là các “công ty dầu lửa Hoa Kỳ” đánh hơi được nhiều nơi trên địa cầu có dầu lửa, mà có rất nhiều, trữ lượng hơn Mỹ gấp nhiều lần thì tại sao họ không khai thác để… kiếm lời.

    Dĩ nhiên, trữ lượng nhiều nhứt là các nước Trung Đông, các vùng sa mạc, ngay dưới sa mạc. Người Mỹ nhắm nay vào “Ả-Rập Xê-Út”, và tư bản Mỹ, chính là các công ty dầu lửa Mỹ.

    Ngay trước khi Thế Giới Chiến Tranh Thứ Hai bùng nổ hồi đầu tháng 9/1939, từ năm1938, chuyên viên của công ty dầu lửa Hoa kỳ Socony mở đầu việc bắt tay với vua Ibn Xê-Út của nước Ả-Râp Xe-Út nầy.

    Cũng theo Nguyễn Hiến Lê trong bài viết về vị vua Ả-Rập nói trên, năm 1944, khi Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai chưa chấm dứt, thì một chuyên gia cao cấp của chính phủ Mỹ, đặc trách về dầu lửa, đã “qua mặt Anh”, bí mật đến gặp vua Ibn Xê-Út. Đến bây giờ, nhiều người biết mối “quan hệ chặt chẽ” giữa nước Ả Rập nầy và Mỹ như thế nào rồi. Câu chuyện nhà báo người Ả Rập Xê-Út Jamal Khashoggi bị thủ tiêu tại một tòa lãnh sự Ả Rập tại Thổ Nhĩ Kỳ mà Mỹ “bỏ cục lơ” là tại làm sao? Không lý không vì “quan hệ dầu lửa” giữa Mỹ và ông vua Ả Rập?

    Lại nữa, tôi cũng nói: “qua mặt Anh” vì xưa nay, vùng nầy coi như “vùng của Anh” hay “sân sau của Anh” thì cũng có nghĩa như thế. Mỹ thọc tay vào “sân sau của Anh” có khác chi sau nầy, Liên Xô (Nga sau nầy,) Tàu thọc vào các nước Trung, Nam Mỹ…

    Lần hồi, cái mà người ta gọi là “Tập Đoàn Dầu Lửa Mỹ” thọc tay vào mọi nơi, hễ nơi nào có dầu lửa thì không tránh được. Irăq, Iran, Kuwait, Libya… ở Trung Đông và Bắc Phi, liệu các nước nầy có giàu mạnh, thái bình, dân chúng an vui vì nhờ có dầu lửa hay tan hoang vì chiến tranh?

    “Tâp Đoàn Dầu Lửa”, “Tập Đoàn Buôn Bán Vũ Khí” là hai tập đoàn nắm “tài sản”nước Mỹ. “Tài sản” đó, nó nằm phía sau Tòa Bạch Ốc, nói theo nghĩa bóng - hay nằm ở Phố Uôn (Wall), nói theo nghĩa đen. Tuy gọi là “Tư Bản Mỹ”, nhưng thực chất, nó bao gồm luôn cả mấy tay Đại Tư Bản bên Pháp, Anh nói riêng, hay Châu Âu, nói chung, và đa số “mấy ông chủ” nầy là người Do-Thái.

    Xin kể lại một chuyện cũ: Hồi cuối năn 1974, tôi từ Hà Tiên về Cần Thơ, gặp một ông chủ Cây xăng kiêm chủ Lò Vôi cũng ở Hà Tiên, mời đi ăn tối. Trong bữa ăn có một nhân vật thứ ba nữa: Một ông thanh tra của Hãng Shell Việt Nam.

    Chúng tôi đều mừng khi nói về tin “Việt Nam tìm được mỏ dầu lửa ngoài thềm lục địa Việt Nam”. Đó là các giếng dầu thăm dò có tên là “Bông Hồng”, “Trái Dừa”… “Ngày hôm kia, Hãng Shell đã mở Champagne ăn mừng.” Ông Thanh Tra cho biết như vậy.

    Ngày hôm sau tôi đi Saigon để dự một khóa huấn luyện... Đến thăm một người bạn đồng nghiệp cũ, hiện đang làm “chuyên viên” trong Phủ Đầu Rồng; kể lại chuyện “tìm được dầu lửa”, anh ấy nói một câu nghe rầu lòng: “Đại họa đấy, không phải may mắn gì đâu!”

    Ngày đó thì hơi ngờ. Ngày nay thì tin thật: Số phận Saddam Hussein thế nào? Số phận Gaddafi? Có đau lòng không?

    Trong “Chiến Tranh Vùng Vịnh”, sau khi quân Mỹ đuổi quân Saddam Hussein ra khỏi Kuwait, truy kích gần tới thủ đô Bá-Đa của Irắq thì tổng thống Bush (cha) ra lệnh ngừng lại. Lần đó, Hussein thoát chết. Hơn mười năm sau, khi tổng thống Bush (con) tấn công Irắq một lần nữa, Saddam Hussein không còn may mắn thoát chết như lần trước. Khi “Tập đoàn dầu lửa Mỹ” “đem máu đổi xăng” (“Bao nhiêu gallon máu để đổi một gallon xăng” - như báo chí hồi ấy từng mai mỉa) thì Hussein không bị treo cổ thế nào được?!

    Số phận ông “vua” (vua thứ thiệt) dầu lửa xứ Libya có khác chi. Con của một nông dân nghèo khổ, ở trong những căn lều của dân du mục, đêm đêm ngồi học bài bên cạnh ngọn đèn dầu hôi tù mù, leo lét, Kaddafi nghĩ tới dân Libya của ông “ngồi trên các mỏ dầu lửa” mà đành chịu cảnh tối tăm, trong khi dầu lửa Libya thì đang “thắp sáng” các thành phố lớn Â-Mỹ. Lòng dạ Kaddafi vừa đau đớn vừa uất hận. “Nguồn lợi” của xứ sở ông đang bị bọn tư bản “khai thác và bóc lột”.
    Từ thời niên thiếu đó, ông muốn noi gương Nasser của Ai-Cập, giành lại quyền lợi cho dân tộc Libya của Kaddafi, “quyền lợi kinh tế” và “quyền lợi tôn giáo” của các dân tộc Hồi Giáo/ Ả Rập, có một chút lãng mạn “cách mạng phiêu lưu” của Ché Guevara. Cuộc đấu tranh của Kaddafi đã thiếu nhân tính lại không cân sức, khiến ông ta phải chết thảm dưới một ống cống trên con đường trốn chạy.

    Còn Việt Nam?!
    Vượt biên năm 1989, tôi nghe tin “Việt Nam hân hoan đưa tin” đã tìm được dầu lửa ngoài thềm lục địa! Bấy giờ thì bài báo (dịch lại) đăng trên tờ Tin Sáng của Ngô Công Đức làm cho tôi không vui chút nào. Bài báo nhắc lại chuyện cũ, trước Tháng Tư 1975, sau khi “Saigon hân hoan tìm được dầu lửa” thì một tay chuyên viên dầu lửa của Mỹ đến Việt Nam. Trữ lượng dầu ở ngoải khơi không ít đâu, như có người đã từng e ngại. Khai thác thì tốn kém, nhưng trữ lượng ít thì không buôn bán được, lợi nhuận không bao nhiêu, nôm na là không đủ sở hụi.

    Nó có nghĩa là dầu ở thềm lục địa Việt Nam nhiều lắm. Nhưng làm sao khai thác đây. Phải có những cái bể lớn ở Vũng Tàu để chứa dầu thô. Ai giữ những bể dầu thô nầy? Chỉ một quả plastic vài kí-lô của Việt Cộng cũng có thể làm “cháy” hàng trăm tỷ đô la của Mỹ. Muốn khai thác dầu lửa cần phải chấm dứt chiến tranh? Có phải đó là ý muốn của các “Tập Đoàn Dầu Lửa Hoa Kỳ”, là một trong nhiều lý do khiến Mỹ giao miền Nam cho Cộng Sản Bắc Việt. Nghe nói thế, có anh bạn tôi cười: Ông bầu Mỹ mua cầu thủ nào chẳng được, miễn đá bóng hay thì thôi chớ.

    Trước ngày 30 tháng Tư, Mỹ “khóa” các giếng dầu ngoài khởi lại, rồi bỏ đi. Có ai dám mở các giếng dầu nầy của Mỹ không? Không ai làm được. Không ai “ăn tay trên” của Mỹ được, không ai “ăn trên đầu” tử bản Mỹ được. Số phận Saddam Hussein, Khaddafi, Hugo Chávez, Maduro và cả số phận hai triệu người dân Venezuela chạy trốn khỏi đất nước nầy, không phải là những bài học cho chúng ta hay sao?!

    Lãnh tụ các nước có dầu lửa, người biết lo cho dân thì… ít bởi vì họ lo cho họ nhiều hơn, ngoại trừ ông vua Ibn-Xê-Út của xứ nầy. Ông cho các công ty dầu lửa Mỹ đến khai thác dầu như công ty “Gulf Oil”, sau đó là của Standard Oil. Người Mỹ giỏi kinh doanh dầu, nên họ thành lập một đại công ty đặt tên là California - Arabian - Standard - Oil Company gọi tắt là CASOC để khai thác tối đa dầu lửa Ả-Rập Xê-Út. Bây giờ nó biến thành công ty Aramco đấy.

    Ngay trước khi tìm ra dầu lửa, vua Ibn Xê-Út biết lo cho dân: Nâng cao sinh hoạt, canh tân nước nhà mà vẫn giữ truyền thống Hồi Giáo. Có những cái khó và rất tốn kém nhưng Ibn Xê-Út làm được: “xây dựng đường xe lửa trên sa mạc”, tìm nước ngọt là một vấn đề rất lớn, nhất là khi muốn phát triển nông nghiệp.. Vì vậy, nhà vua thành lập một bộ chưa bao giờ có: Bộ Canh Nông để lo thực phẩm cho dân chúng bởi vì người Ả Rập mấy khi có đất ruộng để trồng trọt, không nhiều đất đai để nuôi cừu. Nhà vua lo mở mang chuyện học hành, mời các giáo sư Âu Mỹ đến dạy cho học sinh, sinh viên… “Họ đến làm thầy giáo, không phải đến làm ông chủ” (Ibn Xê-Út). Điều nầy khác với người Mỹ, nhất là người Pháp khi họ đến Việt Nam.

    Vì đào giếng tìm nước ngọt, một người Mỹ đến đào giếng (tìm nước ngọt) mà thấy dầu. Thế là người Mỹ đến Ả-Rập để hợp tác trong việc khai thác dầu, tính theo số lượng xuất cảng mà “trả tiền” cho Ả Rập, mỗi thùng từ 18 đến 23 cent. Việc khai thác có thời hạn là 60 năm (từ 1945 đến 2005). Nhà vua nói rằng ông cho “thuê” đất để khai thác dầu chớ ông không “bán” đất vì đất là của dân chúng, không phải của vua. Hết thời hạn thì tất cả máy móc, phương tiện khai thác thuộc về nuớc Ả Rập, người Mỹ phủi tay ra đi. Việc khai thác nầy “công khai”.

    Tại sao tôi nói công khai:
    Ỏ Việt Nam, thời các ông thủ tướng Võ Văn Kiệt, Phan Văn Khải, Nguyễn Tấn Dũng, việc khai thác dầu và bán dầu ngoài thềm lục địa Việt Nam không công khai. Dầu được bơm lên cho các tàu dầu bỏ neo kế bên giàn khoan. Xong rồi thì tàu nhổ neo chạy qua Tàu. Bán lén lút nên giá rất rẻ.

    Tôi không cần giải thích “Tại sao phải lén lút bán dầu!” bởi vì việc đó thuộc về “Đảng quang vinh!” Kể từ khi Cọng Sản Bắc Viẹt “xâm lăng miền Nam” (thường gọi là “Chiếu cố miền Nam”) cho đến ngày “toàn thắng”, người Bắc “tốn hết bao nhiêu xương máu - “Xương trắng Trường Sơn” như “nhà văn hồi chánh” Xuân Vũ nói, mà lại không bán được “vài giếng dầu” hay sao?! Nhân Dân Việt Nam phải biết “ơn Bác, ơn Đảng” chứ! Phải không?

    Việc khai thác dầu, không phải là không yên với người dân mà không yên với “Trung Quốc Vĩ Đại”.

    Tàu Cộng không có mỏ dầu lửa, ngoại trừ các mỏ dầu ở Đại Khánh thuộc tỉnh Hắc Long Giang (trước kia, Hắc Long Giang cũng như Liêu Ninh, Cát Lâm thuộc “Mãn Châu Quốc”. “Mãn Châu Quốc” đã bị “Hán hóa”, xóa sạch trên bản đồ nước Tàu. Người Mãn Châu bây giờ trở thành thiểu số ngay trên quê hương họ. Dân số phần lớn là người Tàu mới di dân tới. Việt Nam thì sao?).

    Cứ ngó vào người mình đi!
    Từ đầu tới chân, có cái nào không phải là “Phó sản dầu lửa”: Mũ, nón, lược, kẹp, áo quần, nịt, giày, dép… Có cái nào không từ dầu lửa mà ra. Một tỷ tư người Tàu, cộng thêm với việc sản xuất hàng hóa đem bán khắp thế giới, nước Tầu “khát dầu” đến khô họng vì… không có dầu lửa. Vì vậy, Tàu Cộng tìm hết cách, làm hết cách để có dầu lửa.

    Mới đây, Iran tìm được một mỏ dầu lửa lớn, đứng thứ hai ở nước nầy, thì vui mừng nhứt là các… Chú Ba ở Trung Nam Hải, trong khi người Iran thì lại sợ… đại họa. Có gì khó hiểu trong vấn đề nầy? Không! Không có gì khó hiểu cả vì một bên là “ăn cướp” và một bên là “bị cướp”. Người Iran sẽ bị cướp. Người Tầu là tên ăn cướp. Vậy thôi!

    Cho nên, nói cho đúng: Nếu là người dân “chân chính” thì ôm mấy giếng dầu mà lo! Người Việt Nam bị ăn cướp, là nạn nhân; nhìn chung quanh, họ thấy toàn “ăn cướp”.

    “Cướp cạn” là “thằng Tầu”. Tàu đang đưa các giàn khoan xuống Biển Đông, bãi Tư Chính thăm dò là chúng đang làm gì? Chuẩn bị “ăn cướp” chớ gì nữa! Cướp được rồi thì Tàu ăn “một mình”, không chia cho Việt Nam.Rõ ràng là như thế!

    Còn Mỹ?
    Trước 1975, Mỹ và Chính quyền Miền Nam “hợp tác” tìm thấy dầu. Dù gì thì Mỹ cũng đã “hợp tác”, có nghĩa là “ăn cướp” có ngụy trang, có che dấu, có “nhơn nghĩa” – “Hai bên cùng có lợi”, không đòi ăn một mình như thằng Tàu.

    Trước khi bỏ Miền Nam, Mỹ đóng các giếng dầu, khóa lại. Điều đó có nghĩa gì? Nó có nghĩa là “của tao”, không ai được đụng vào, tức là Mỹ “xác nhận” quyền sở hữu. Nay Tàu đến cướp, Mỹ ngồi “trơ mắt ếch” ra mà ngó hay sao?  Mỹ có làm ngơ không, có đứng ngó dửng dưng hay không hay Mỹ sẽ có hành động, sẽ ngăn chận hay sẽ “hợp tác” với Tầu, ăn chia với Tầu, như trước kia “hợp tác” với Nam Việt Nam.

    Khi hai tên “ăn cướp” đã tính con đường như thế, hay chúng ta đoán chừng chúng nó sẽ làm như thế thì chúng ta nghĩ gì?
Câu chuyện “Quả bứa” cha ông ta đã dạy trong Quốc Văn Giáo Khoa Thư chúng ta quên mất rồi hay sao? Bọn chúng chia nhau các múi bứa, còn người Việt Nam được cái vỏ bứa hay chăng?

    Các tay chóp bu ở Hà Nội đang toan tính gì?
    Đi đêm với Tàu rồi bán lén cho chúng nó như trước kia? (Võ Văn Kiệt, Phan Văn Khải, Nguyễn Tấn Dũng từng làm). Vậy là đám chóp bu Hà Nội “chơi cha” Mỹ? Đã là “của Mỹ” rồi, bây giờ đem bán cho Tàu, có được không? Vì lý do nào đó, chơi như kiểu Võ Văn Kiệt, Phan Văn Khải, Nguyễn Tấn Dũng, ở thời kỳ đó, tình hình kinh tế trên đường sụp đổ hồi đó, chỉ là “cò con”, Mỹ làm ngơ. Bây giờ là lúc khai thác dầu ở bãi Tư Chính, làm ăn lớn, lâu dài, không chắc Mỹ để cho bọn chóp bu Hà Nội liên minh với Tầu mà “ăn trên đầu Mỹ”. Mỹ sẽ ngăn chận, trước nhứt là với Hà Nội. Quan trọng hơn, Mỹ ngăn chận Trung Cộng muốn giành dầu lửa ngoài khơi Biển Đông của Việt Nam bằng nhiều phương cách khác nhau, về ngoại giao, chính trị cũng như quân sự.

    Vấn đề còn đi xa hơn, khi Tầu Cộng muốn giành cho họ một “sân sau” như kiểu “sân sau” của Mỹ ở Nam Mỹ hay các thuộc địa của các đế quốc Châu Âu hồi thế kỷ trước. Người Cộng Sản Tàu cho rằng các đế quốc tư bản Âu Mỹ, mấy thế kỷ nay đã khai thác tài nguyên trên địa cầu. Nay thì các đế quốc nầy phải ngưng tay lại, đến phiên người Tàu tiếp tục công việc khai thác trước đây. Nó có nghĩa là các nước giàu mạnh chia chác nhau quyền lợi của nhân loại trên nỗi đau khổ và nghèo đói của các nước nhược tiểu. “Mạnh được yếu thua” vẫn là “nguyên lý bất biến” mọi thời đại.

    Trong viễn tượng đó, Tàu Cộng muốn biến vùng Đông Nam Á nầy sẽ là “sân sau” của Tàu. Tham vọng đó của Tàu, còn thích hợp với nhân loại ngày nay nữa không? Các nước Đông Nam Á có chịu cúi đầu cho Tàu “thao túng” được không. Cứ nhìn thái độ của ông già 92 tuổi Mahatir Mohamad, thủ tướng Mã Lai, và Duherte, tổng thống Phi-líp-pin, thì biết ai chống lại và ai biết số phận mình. Sihanouk nhìn xa hơn, cách đây hơn nửa thế kỷ, ông ta đã biết “đu giây” để rồi bị đứt giây.

    Có người bảo, nếu khôn ngoan, biết yêu đất nước và dân tộc, các tay chop bu Hà Nội nên “quốc tế hóa” nguồn lợi ở Biển Đông thay vì giành tay đôi hay tay ba. Cứ mời các quốc gia có khả năng khai thác dầu mà chia cho họ khai thác chung: Khu vực nầy của Mỹ, khu vực nầy của Nga, của Pháp, của Anh, của Ấn… May ra, vì quyền lợi, họ sẽ họp nhau lại, cùng với Việt Nam chống Tàu. Liệu có thể làm như thế được chăng?
    Cũng may ra những nước đến khai thác dầu còn “chia phần” cho Việt Nam, chớ không thì chỉ còn cái “vỏ bứa” với phân hóa, chiến tranh tàn phá như ở Lybia, Irăq… thì có tội với dân tộc, với tổ tiên nhiều biết chừng nào?

    Còn thế giới!
    Ngày 14 tháng 9/ 2019, nhà máy lọc dầu của công ty Aramco của Arap Saudi ở Abquaiq và Khurais nằm ở phía đông nước nầy bị tấn công bằng máy bay “không người lái” (Máy bay không người lái chớ không phải “đồng hồ không người lái” của “chú bộ đội “bác Hồ” đâu!). Chính phủ Arap Saudi thì cho rằng thủ phạm là Iran, vì dấu tích còn lại của các máy bay không người lái nầy cho thấy “được chế tạo tại Iran”, và yêu cầu Mỹ phải có hành động. Tổng thống Trump ngó lơ. Ông ta sợ nếu có làm chi thì sẽ to chuyện hay sao ???!!! Có người bạn nói với tôi: “Không chừng lại một vụ Maddox thứ hai. Lịch sử đi đường vòng.” Tôi không tin như ông bạn tôi, bởi vì CIA rất tài tình, nhiều sáng kiến. họ không dùng “bổn cũ soạn lại” đâu mà có rất nhiều trò mới.

    Mâu thuẫn giữa Iran với Mỹ xảy ra đã mấy chục năm nay, không phải từ vụ “bắt con tin” mà trước đó kia, khi vua Pahlavi bị cuộc “Cách Mạng Hồi Giáo” lật đổ. Nó có nghĩa rằng cuộc “Cách Mạng Hồi Giáo” đem dầu lửa Iran ra khỏi “công việc làm ăn” của “tập đoàn dầu lửa” Tây phương mà đi với “ma quỷ”. Làm thế thì không sinh chuyện sao được.

    Vùng Trung Đông và Bắc Phi mấy năm nay rất lộn xộn, nguyên nhân chính là vì dầu lửa. Dân chúng ở đây phần đông nghèo mạt rệp, đánh nhau ở đây là tranh giành cái gì, nếu không vì dầu! Thời gian gần đây, khoảng hai ba năm trở lại, nhất là từ khi ông Trump làm tổng thống Mỹ tình hình lại căng hơn. Ngay trong nước Mỹ, hệ thống “ống dẫn dầu” từ Canada xuống được xúc tiến mạnh, không bị cản trở như khi Obama làm tổng thống. Quan hệ giữa Mỹ và Iran càng ngày căng thẳng hơn. Việc vận chuyển dầu bị “phá” nhiều hơn. Mới đây, hai tàu dầu của Nhựt và Na Uy bị “phục kích” trong vịnh Oman…

    Dĩ nhiên, trong chiều hướng đó, tình hình Biển Đông phải càng ngày càng gay cấn hơn. Mấy chú Ba ở Trung Nam Hải hung hang hơn.

    Liệu dầu lửa sẽ là ngòi nổ cho vài cuộc chiến tranh lớn nhỏ sắp tới, bởi vì, tình thế nước Tàu bây giờ là làm thế nào cũng phải giành cho được dầu lửa, không thì guồng máy kinh tế của Tàu sẽ… thiếu máu, lấy gì mà chạy!./
hoànglonghải

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét