Thứ Ba, 31 tháng 3, 2020

Suy đoán cực độc và cực chính xác

Tuy Trung Quốc là quốc gia có diện tích rộng thứ tư trên thế giới nhưng núi non chiếm đến 33%. Vả lại, dân số quá đông nên việc sinh sống của dân Tàu trên 67% đất đai còn lại gặp nhiều trở ngại – Nạn nhân mãn, người đông đất thiếu. 
Vốn đã khó khăn về địa dư lẫn dân số, lại còn có tính tham lam cố hữu, cộng với tham vọng chính trị của Tập Cận Bình và bộ sậu; bọn chúng càng hung hăng bất chấp hậu quả trong việc thống trị thế giới, chiếm các quốc gia láng giềng để dân Tàu sinh sống. 
Thêm một nguyên nhân nữa. Suốt 24 năm đằng đẵng dưới thời 3 đời Tổng thống tiền nhiệm của Hoa Kỳ (8 năm của Bill Clinton, 8 năm của Bush, 8 năm của Barack Obama), các vị tổng thống này đã giúp cho TQ làm giàu, tạo phương tiện cho Tàu phát triển kinh tế lẫn chính trị đến đỉnh cao chót vót. Bằng chứng, dưới hai nhiệm kỳ 8 năm của Barack Obama, TQ đã xây dựng thành công các đảo nhân tạo ở biển Đông và thành lập các các tiền đồn quân sự ở Hoàng Sa – Trường Sa. Do chính sách đối ngoại của Obama quá ư nhu nhược, hèn nhát nên Tập Cận Bình tự do bành trướng, tung hoành ngang dọc ở biển Đông đến lúc khó thể thụt lùi. 
Vì vậy, hôm nay Hoa Kỳ muốn ngăn chặn Tập Cận Bình thì chỉ một giải pháp duy nhất; đó là khởi động chiến tranh! Nói cách khác, chính Barack Obama là thủ phạm gây ra chiến tranh giữa hai nước Hoa Kỳ và TQ, nếu có. Mà chắc hẳn sẽ phải có! Bởi chỉ một lý do: TT Trump không muốn Tập ôm trọn biển Đông. Ngược lại, Tập đã lỡ chi một số tiền quá khổng lồ để hoàn tất việc xây dựng nhiều đảo nhân tạo và thiết lập các tiền đồn quân sự ở Hoàng Sa – Trường Sa dưới thời Obama nên hắn ta không dễ dàng lui bước, bỏ cuộc. Tập đã ở trên lưng cọp, hắn buộc phải cỡi. Nghĩa là, chiến tranh TQ-Mỹ không thể không xảy ra!
Để chiếm ưu thế, Tàu Cộng đã sớm lên kế hoạch diệt Mỹ. Chỉ có phương pháp và thời gian là hai chọn lựa như thế nào cho tiện việc thi hành.
Tập và bộ sậu dư biết: Dùng chiến tranh vũ khí đối với TT Trump thì Tập thua chắc. Còn chiến tranh thương mãi thì Tập đã bị TT Trump làm cho xiểng niểng thất bại, bó cờ rút chạy, thua lỗ cả chục ngàn tỷ rồi. Chỉ cách còn lại là Tập Cận Bình dùng vũ khí sinh học để diệt Hoa Kỳ và thế giới. Nhưng làm sao Tập Cận Bình thực hiện điều này mà Hoa Kỳ và thế giới không nghĩ đó là chiến tranh? Chiến lược thực thi kế hoạch của nhóm Tập Cận Bình là gì? 
Xin giải đáp ngay: Đó là, Tập đã thí mạng dân Tàu để diệt Mỹ và thế giới trong dịp tết Nguyên Đán mà chẳng ai ngờ đến.
Theo phong tục Đông phương, tết Nguyên Đán (âm lịch) là một cái tết vô cùng quan trọng. Người dân khắp mọi nơi trên thế giới đều đổ về nguyên quán của mình để ăn tết. Sau khi ăn tết xong, họ trở về trú quán của mình ở mọi nơi trên thế giới. Dân Tàu đang hiện diện khắp mọi nơi trên thế giới, mà đông nhất là ở Mỹ. Chỉ có dịp tết mỗi năm một lần, dân chúng toàn cầu mới đổ xô về Trung quốc đông đảo nhất. Và, đây là cơ hội và thời điểm chin mùi để Tập lắp tiễn giương cung diệt Mỹ!
Lợi dụng thời điểm của tết Nguyên Đán (ngày 25/1/2020) thì trước tết 1 tháng, chính tên Tập Cận Bình đã cho phát tán (release) toàn bộ vi khuẩn từ phòng thí nghiệm vi sinh này ra khắp Vũ Hán để nhiễm tất cả dân chúng tại đây. Đồng thời Tập ra thông mật phong tỏa tất cả các cơ quan truyền thông, báo chí, facebook; giấu nhẹm nạn dịch ở đây. Kẻ nào rò rỉ thông tin dịch này, tất bị trị tội. Mặt khác, Tập đun bả bịt miệng tên Tedros tổng giám đốc WHO. Cho nên, dân Tàu khắp 5 châu trên thế giới chẳng hay biết gì về nguy hại của nạn dịch, cứ tấp nập vô tư mua vé về Tàu ăn tết. Họ phải bị nhiễm coronavirus ở Tàu. Ăn tết xong, số người Tàu này quay trở lại nơi trú quán của mình trên các quốc gia họ sống để truyền lan dịch. Thế là Tập thành công trong việc mang dịch lan khắp trên toàn cầu.
Có lập luận cho rằng con coronavirus thoát ra từ phòng thí nghiệm, nên mới lây lan tại Vũ Hán. Lập luận này không đúng hoàn toàn. Bởi vì, nếu nhân viên trong phòng thí nghiệm thiếu cẩn thận nên vi khuẩn coronavirus “thoát” ra thì số lượng ít ỏi, không đủ để nó lây lan nhanh đến như vậy. Hơn nữa, số người bị lây nhiễm dâng đến điểm cao độ ở Vũ Hán sao lại vào đúng ngày tết? Vi khuẩn bị sơ hở “thoát” một cách tình cờ thì sao lại quá trùng hợp về thời gian như vậy?
Do đó, vi khuẩn corona không phải “tự thoát” ra từ phòng thí nghiệm mà là “được thả” ra. Not “leak” but “release”!
Chiêu “thí dân giết người, thỏa mộng thống trị” của Tập quá ư độc ác! Không ai nghĩ Tập Cận Bình đã sử dụng vũ khí sinh học (bioweapon) diệt Mỹ và thế giới. Nhưng, sự thật đó là một “cuộc chiến tranh che mắt thiên hạ” do Tập Cận Bình và nhóm tín cận của hắn phát động! 
Một điểm đặc biệt cần lưu ý ở đây là, trong lúc dịch Vũ Hán đã lan nhanh trên toàn cầu, trở thành báo động đỏ, giết hàng chục ngàn người và hàng trăm ngàn người bị nhiễm, chưa có thuốc chữa, khốn đốn tận cùng, buộc phải đóng cửa toàn bộ biên giới; thì báo chí Tàu tuyên bố rằng: “Đã 3 ngày liên tiếp, từ 18/3/2020 đến 21/3/2020, Trung Quốc không có ca lây nhiễm trong nước. Trung Quốc hoàn toàn đã kiểm soát được sự lây lan của mầm bệnh. Và, lần lượt dỡ bỏ hạn chế đi lại ở Hồ Bắc và Vũ Hán”.
Điều này cho chúng ta thấy được gì? Rất dễ hiểu: Để đối phó với mọi tình huống trong chiến dịch thả coronavirus ra ngoài, Tập đã điều chế xong vaccine trị vi khuẩn này. Đến lúc thế giới đóng cửa, phương tiện dùng dân chuyển coronavirus ra ngoài không còn linh hoạt, thì Tập bắt đầu mang thuốc đã chuẩn bị sẵn để ngăn ngăn dịch ở Tàu! Đó là lý do tại sao trong lúc tất cả các nước trên thế giới chưa ai chặn nỗi dịch Vũ Hán trên đà lây lan đến tốc độ lũy thừa, thì TQ vốn là quốc gia xuất phát ổ dịch nặng nhất đầu tiên, hẳn lại tuyên bố không còn ca nhiễm hoặc người chết nào nữa.
Để kết luận, vì Tập có mưu đồ chế tạo vũ khí sinh trùng, Tedros giấu nhẹm dịch khuẩn, đã khiến thế giới hơn 1 tỷ người chịu cảnh phong tỏa, gần nửa triệu người bị nhiễm bệnh, hàng chục ngàn người bị thiệt mạng; hai tên Tập và Tedros buộc phải đền tội! Chúng phải bị trừng trị thích đáng! 
Tôi tin rằng, CIA của Hoa Kỳ và tất cả các cơ quan gián điệp của nhiều nước trên thế giới dùng mọi khả năng của mình để lật tẩy âm mưu rải coronavirus giết hại thế giới trong dịp tết Nguyên Đán, thu thập bằng chứng để bạch nhật hóa sự việc này, làm lý do cho việc khởi động một cuộc chiến tranh bằng vũ lực trừng phạt thích đáng Trung Quốc.
Nhân nhượng cho Trung Quốc tồn tại, phát triển và lớn mạnh SẼ LÀ MỘT ĐẠI HỌA CHO HOA KỲ VÀ THẾ GIỚI VỀ SAU!

Nguồn: FB Hoài Nam

Thứ Hai, 30 tháng 3, 2020

GIẢI TRỪ VÀI NGỘ NHẬN VỀ VỊ THẾ CỦA ĐÀI LOAN (DO BỊ NHỒI SỌ) --- (Tác giả : Nguyễn Chương MT)

GIẢI TRỪ VÀI NGỘ NHẬN VỀ VỊ THẾ CỦA ĐÀI LOAN (DO BỊ NHỒI SỌ) --- 

(Tác giả : Nguyễn Chương MT) 


Thứ Năm 26/3/2020, Tổng thống Donald Trump vừa ký ban hành chính thức Đạo luật mang tên "Sáng kiến tăng cường và bảo vệ quốc tế đối với đồng minh Đài Loan" (Taiwan Allies International Protection and Enhancement Initiative Act, viết tắt các chữ đầu là "TAIPEI Act", có người dịch sai trớt hướt là "đạo luật Đài Bắc"). 

Đây là hành đng  cho thấy Mỹ sẵn sàng giúp Đài Loan thủ đắc vị thế cao hơn trên trường quốc tế! Cũng có nghĩa, Mỹ cạch mặt đối với chế độ Bắc Kinh ngày càng thẳng thừng hơn.
Trước khi giải thích "TAIPEI Act" tựa quả đấm nặng như núi, xét thấy cần giải trừ mấy ngộ nhận mà không ít người mắc phải do thiếu thông tin về những dữ kiện lịch sử:
1/ Bắc Kinh nói Mỹ can thiệp vào nội bộ chủ quyền của nước Giữa ("trung quốc") - đúng hay sai?
Để tiến tới bình thường hóa quan hệ ngoại giao vào năm 1979, Bắc Kinh đã chấp nhận quan điểm của Washington là giữ cho Đài Loan vị thế tự chủ, và việc thống nht (nếu có) giữa Bắc Kinh với Đài Bắc phải thông qua bằng GIẢI PHÁP HÒA BÌNH. Mỹ không can thiệp nếu tiến trình thống nht là do ý nguyện đôi bên.
Nhưng, nếu Bắc Kinh dùng giải pháp võ lực quân sự để buộc chánh phủ Đài Bắc phải thống nht, Mỹ sẽ can thiệp quân sự để bảo đảm sự ổn định trong khu vực.
Đạo luật "Bang giao với Đài Loan" (Taiwan Relations Act), ban hành vào tháng 4 năm 1979, thể hiện quan điểm dẫn trên.
2/ Bắc Kinh khi lên tiếng đe dọa dùng võ lực đối với lãnh thổ Đài Loan, tức là Bắc Kinh đang tự tát vào mồm vì hăm he phá vỡ cam kết của chính họ đối với Washington (nhằm đạt được sự bình thường hóa quan hệ ngoại giao với Mỹ).
3/ Nhiều người nói Mỹ đã đặt bang giao với Trung Cộng, đã chấp nhận quan điểm "One China" của Bắc Kinh, vậy nên sự giúp đỡ của Mỹ dành cho Đài Loan nói cho cùng cũng là vi phạm "One China".
Ồ, phải nói đây là thành công của sự tuyên truyền nhồi sọ "siêu đẳng" mà nhiều người trong chúng ta chớ hề hay biết!
Bởi vì Mỹ đâu công nhận "One China", thưa quí bạn! Mỹ chỉ "acknowledge" (nhận biết) về One China mà thôi, hoàn toàn không công nhận (recognize) - trong Thông cáo thiết lập bang giao với Trung Cộng năm 1979.
Sẵn nói thêm: chỉ có 1/3 số quốc gia - trong hơn 100 quốc gia lập bang giao với Bắc Kinh - là "công nhận" (recognize) về chính sách One China thôi.
Ở đây cỗ máy tuyên truyền đã lập lờ giữa việc mở đại sứ quán theo kiểu "loại trừ" với chính sách One China, khiến nhiều người tưởng hai cái này là một.
Đặt đại sứ quán kiểu "loại trừ", nghĩa là Trung Cộng yêu cầu nếu đã mở đại sứ quán tại Bắc Kinh thì phải đóng/chấm dứt đại sứ quán tại Đài Bắc.
Còn "One China", tức thừa nhận chủ quyền của Bắc Kinh đối với lãnh thổ Đài Loan.
Như Mỹ gật đầu với "loại trừ", đóng đại sứ quán Mỹ tại Đài Bắc (thay bằng Viện Mỹ quốc, trong thực tế vẫn đảm đương những chức năng như đại sứ quán)nhưng Mỹ không hề công nhận One China! Mỹ vẫn hỗ trợ quân sự, vẫn đưa ra những đạo luật giúp đỡ Đài Loan là vì vậy.
4/ Chưa hết, vẫn có những người cho rằng về mặt lịch sử Đài Loan đã thuộc về Hoa lục từ đời nhà Thanh, thành thử Bắc Kinh có thẩm quyền tuyên bố chủ quyền đối với Đài Loan.
Ở đây, bị nhập nhằng ít nhứt hai lỗi về lập luận:
4a) Bắc Kinh họ có miệng ưng nói gì thì nói. Coi đi, Bắc Kinh tuyên bố chủ quyền đối với Hoàng Sa, Trường Sa - không lẽ Bắc Kinh nói họ có chủ quyền là đương nhiên lời tuyên bố đó có giá trị à?
Tuyên bố con khỉ khô gì, mặc xác họ!
4b) Lịch sử luôn vận động, không thể úp chụp dĩ vãng lên hiện tại và tương lai (chưa kể nếu nói chặt chẽ về lịch sử: nhà Thanh xác lập sở hữu đối với Đài Loan từ thế kỷ 19 và sớm hơn nữa, chớ đâu phải "công trạng" của nhà cầm quyền Trung Cộng xuất hiện mãi về sau lận, vào giữa thế kỷ 20).
Hãy coi trường hợp Tân Gia Ba (Singapore), nếu xét về mặt lịch sử trước đây, rõ rành thuộc về Liên bang Mã Lai. Nhưng, thử tưởng tượng chánh quyền Kuala Lumpur của Mã Lai hiện nay bỗng dở chứng đòi sáp nhập Tân Gia Ba trở lại, lấy lý do xứ này trước đây thuộc về Mã Lai. Ai cho phép?
Chỉ có "luật rừng" kiểu Bắc Kinh thì mới to mồm đòi hỏi đủ thứ, kể cả... Hoàng Sa, Trường Sa của VN thì Bắc Kinh vẫn nói thuộc chủ quyền của họ kia mà!
* Như nói ở phần mở đầu, Đạo luật "TAIPEI Act" vừa được Mỹ ban hành ngày 26/3/2020 sẽ mở ra triển vọng thay đổi bàn cờ chánh trị quốc tế sắp tới! Rất hay, rất quan trọng.
Xin giải thích, trong stt kế tiếp.
Nguyễn Chương MT

Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2020

Vũ Linh- BÀI 118: CORONAVIRUS – HẬU QUẢ KINH TẾ

Vũ Linh- BÀI 118: CORONAVIRUS – HẬU QUẢ KINH TẾ
Dịch vi khuẩn coronavirus, hay chính thức là COVID-19, hay nôm na ra là dịch cúm Tầu cộng, đã tấn công cả thế giới một cách tàn bạo nhất khiến cho đến nay, sau 3 tháng, đã có 600.000 ca nhiễm và 27.000 tử vong, trong đó có hơn 1.500 người Mỹ. Cho đến nay, nếu so sánh với các đại dịch trước đây trong lịch sử, thì cũng chưa thấm vào đâu, nhưng chẳng ai biết sẽ kéo dài bao lâu và tàn phá tới đâu.
Nhiều người bi quan cho rằng vi khuẩn này sẽ tai hại hơn cả dịch cúm Tây Ban Nha năm 1918 đã khiến 500 triệu người bị nhiễm và có thể tới 50 triệu người chết trên thế giới, trong đó có hơn 600.000 dân Mỹ.  Đây là chuyện tương lai vài tháng nữa mới có câu trả lời.
Điều tất cả mọi người đã thấy ngay bây giờ là COVID hiển nhiên đã tấn công kinh tế thế giới mạnh và nhanh đến mức độ chưa từng thấy trong lịch sử nhân loại.

Không cần đi xa hay phải là chuyên viên kinh tế, ai cũng thấy.
Tại hầu hết các nước Âu Mỹ và các đại cường kinh tế thế giới như Nhật, Nam Hàn, Úc,… tất cả mọi sinh hoạt kinh doanh hầu như đã chết đứng tại chỗ khi mọi cửa hàng đều đóng cửa, nhà hàng, chợ búa, hãng xưởng cũng đóng cửa, dân chúng trốn trong nhà hay bị cấm ra đường hết. Đường xá các thành phố đông dân lớn nhất thế giới kẹt xe quanh năm ngày tháng, bất thình lình vắng hoe. Mậu dịch quốc tế cũng gần đóng băng khi số tàu hàng hải, máy bay chở hàng, xe vận tải chở hàng bị giới hạn tối thiểu. Kỹ nghệ du lịch trên thế giới hầu như trở về mức của thời Trung Cổ. Tệ hơn thì đúng hơn khi người dân thời đó còn được đi ‘du lịch’ từ làng này qua tỉnh nọ.
Sinh hoạt kinh tế thật ra vẫn gần mức bình thường, vẫn tiếp tục tại phần lớn những nước nghèo nhất Phi Châu, hay Nam Mỹ hay Đông Nam Á, là những vùng mà ảnh hưởng kinh tế trên thế giới rất nhỏ.

Tại VN, con số nạn nhân đang tăng khá nhanh. Chính quyền VC mau mắn đổ lỗi do Việt kiều từ Mỹ mang bệnh về. Gần đây, đã có nhiều Việt kiều, tức là công dân VC chứ không phải dân Việt tỵ nạn, đã trở về nước, nhất là trong giới sinh viên du học.
Cả thế giới đóng cửa tại chỗ như vậy có nghĩa hiển nhiên hàng triệu cơ sở kinh doanh sẽ không bán được hàng, không có khách hàng, sẽ phải sa thải nhân công vì không thu nhập thì lấy đâu ra tiền trả lương, cuối năm sẽ lỗ khẩm, sẽ gặp khó khăn khi phải trả nợ ngân hàng hay khi trả tiền mua hàng,… Cả triệu người bị nhốt trong nhà, thất nghiệp nặng. Tuần qua đã có hơn ba triệu người thất nghiệp, có thể lên tới hai ba chục triệu.
Các tiểu bang, các địa phương, quận hạt, thành phố, thị xã,…  sẽ mất hàng tỷ thu nhập thuế, từ thuế lợi tức cho tới thuế nhà, thuế trường học, thuế rác, và nhất là thuế doanh thu -sales tax. Các địa phương cũng sẽ kẹt cứng với trái phiếu, không trả được lãi suất trên trái phiếu hiện hữu trong khi lại không bán được trái phiếu mới để kiếm tiền chi phí điều hành thường nhật.
Hiện tượng này rất bất thường. Trên nguyên tắc khi người đầu tư bỏ cổ phiếu khiến thị trường chứng khoán rớt, thì họ chạy qua mua trái phiếu tương đối an toàn hơn. Nhưng trong tình trạng hiện nay, các nhà đầu tư bán cổ phiếu mà cũng chẳng mua trái phiếu luôn, muốn giữ tiền mặt cho chắc ăn.

Nhìn vào thị trường chứng khoán thì ba năm cầy cuốc của TT Trump đã hóa ra công dã tràng, hoàn toàn bị COVID xóa gần sạch trơn.
Ngày ông đắc cử, Dow ở mức 18.000 điểm, trung tuần tháng Hai vừa qua lên tới khoảng 29.500 điểm, ngày thứ hai đầu tuần qua, còn 18.500 điểm, mất 11.000 điểm trong hơn một tháng,  Cuối tuần này, nhờ biện pháp kích cầu mạnh, đã leo lên lại tới hơn 21.500 điểm, tăng 3.000 điểm trong một tuần.

Chỉ số chứng khoán là chỉ số đo lường sự tin tưởng của giới kinh doanh vào kinh tế trong tương lai ngắn. Hiểu như vậy thì biết giới kinh doanh đã mất rất nhiều tin tưởng vào kinh tế Mỹ ít nhất là trong năm nay. Khi tất cả mọi sinh hoạt kinh tế đều ngưng thì hiển nhiên, không còn sản xuất, không còn mua bán gì nữa thì kinh tế suy xụp, đầu tư vào cổ phiếu hay trái phiếu nào thì cũng tiền mất tật mang, tuy chỉ là nhất thời.
Qua thị trường chứng khoán, hơn 16.000 tỷ tài sản quốc gia đã bốc hơi.
Ở đây, xin phép được bàn ra ngoài lề một chút.

Trong từ ngữ kinh tế, có hai danh từ ‘suy trầm’ và ‘suy thoái’. Kẻ này không phải là chuyên gia ngôn ngữ học, nên không thể mà cũng không muốn mất thời giờ phân tích gốc gác, ý nghĩa như một giáo sư văn khoa, mà chỉ có thể hiểu theo suy nghĩ của một thứ dân bình thường, đã học qua lớp kinh tế mẫu giáo.
Suy trầm là dịch từ ‘depression’, trong khi suy thoái là từ ‘recession’.

Theo định nghĩa kinh tế, suy thoái -recession- xẩy ra khi tăng trưởng tổng sản lượng quốc nội GDP rớt nhẹ khoảng 1%-2%, tỷ lệ thất nghiệp có thể khoảng 10% hay hơn chút ít, và sinh hoạt kinh tế suy giảm trong nhiều lắm là 6 tháng. Suy trầm -depression- có tính nặng hơn nhiều, với tỷ lệ thất nghiệp cao hơn 20%, và có thể kéo dài cả năm hai cả 2-3 năm.

Trong lịch sử Mỹ, đã có 33 lần kinh tế suy thoái, nhưng chỉ có đúng 1 lần suy trầm là trong những năm 1929-30-31.
Hiểu như vậy thì theo các chuyên gia kinh tế, COVID sẽ đưa kinh tế vào tình trạng cả suy thoái lẫn suy trầm, vì kinh tế sẽ sa sút nặng, GDP có thể rớt tới 5%-10%, thất nghiệp có thể qua 20%, nhưng bù lại, sẽ là một suy trầm chẳng những ngắn hạn mà còn phục hồi lại rất nhanh vì trên căn bản, kinh tế hiện suy xụp phần lớn là do vi khuẩn gây ra, nên sau khi vi khuẩn đi rồi thì mọi sự sẽ trở về bình thường, chứ không phải suy xụp vì yếu tố kinh tế nào.
Trên thực tế, kinh tế Mỹ hiện nay vẫn rất mạnh, những hãng xưởng vẫn còn đó, chỉ tạm đóng cửa vì sợ bệnh, thất nghiệp sẽ biến mất rất nhanh khi các hãng xưởng mở cửa lại, người mua sắm sẽ đi shopping lại rất nhanh, và niềm tin vào phát triển kinh tế vẫn rất cao.
Ông Ben Bernanke, cựu chủ tịch Ngân Hàng Dự Trữ Liên Bang đã cho rằng Mỹ sẽ trực diện suy thoái kinh tế khá nặng nhưng cũng rất ngắn hạn và cũng sẽ phục hồi rất nhanh.

Giới kinh tế gần thống nhất ý kiến là thế giới sẽ trực diện với suy thoái kinh tế, nhưng vẫn chưa có thống nhất ý kiến về mức thiệt hại. Đặc biệt là con số người thất nghiệp.

Các chuyên gia đã ước tính cao điểm có thể lên tới từ 10 đến 30 triệu người thất nghiệp. Tỷ lệ thất nghiệp có thể từ 10% vượt qua 20% rất nhanh, là định nghĩa của suy trầm kinh tế. Hai con số khác biệt quá lớn, 10T và 30T nói lên cái bối rối của các chuyên gia, không ai biết rõ vi khuẩn Tầu cộng này sẽ tai hại tới mức nào. Nhưng cũng đủ cho thấy cả chục triệu người sẽ thất nghiệp, mà thất nghiệp có nghĩa là không có thu nhập, không có tiền trả nợ nhà, nợ xe, nợ thẻ tín dụng, không còn bảo hiểm y tế của hãng trong khi lại không có tiền mua bảo hiểm riêng,…
Trong khối dân, ai sẽ là nạn nhân đầu tiên? Nếu quý vị nghĩ đó là những đại gia, nhà giàu thì quý độc giả sai lầm hoàn toàn. Giới nhà giàu chẳng rụng một sợi lông chân. Ông Jeff Bezos giàu nhất thế giới có mất vài chục tỷ vẫn còn hơn 100 tỷ, chưa kể với cả chục triệu người mua hàng qua trang mạng Amazon, sẽ giầu thêm vài chục tỷ nữa trong vài tháng tới. Có tin cả ngàn đại gia đã mang gia đình lên du thuyền đi du lịch hay ra tuốt ngoài khơi sống tạm. Giới sinh viên trẻ, đại đa số là con cháu nhà có tiền, vẫn nhởn nhơ vui chơi, đi nhẩy, đi nghe nhạc, đi du lịch, đi ‘vui tập thể’ như mới xẩy ra trong các vụ gọi là ‘spring break’ tại Florida khiến tỷ lệ bị nhiễm của Florida tăng vọt lên cả ngàn người trong vài ngày.
Nạn nhân đầu tiên chính là dân nghèo, dân đi làm công, dân lao động, dân không có tay nghề, dân bán hàng nhỏ, mà một số rất lớn là dân da đen và da nâu. Và dân tỵ nạn ta.

Một hậu quả vĩ đại mà nhiều chính quyền tiểu bang và cả liên bang điên đầu, là nhu cầu trợ cấp đủ loại sẽ lên rất cao trong những tháng tới, trong khi thu nhập thuế lại sẽ giảm mạnh. Như vậy lấy tiền đâu ra để chu cấp?

Tại một vài tiểu bang như Texas, Florida và Nevada, một vài tổ hợp luật sư đã kiện TC đòi bồi thường cả chục ngàn tỷ đô. Họ lý luận là Trung Cộng có cả tỷ tỷ tài sản bên Mỹ, tòa có thể tịch thu để bồi thường cho nạn nhân corona. Cái này gọi là… ‘kiện củ khoai’. Chẳng có tòa nào, kể cả Tối Cao Pháp Viện Mỹ hay Tòa Án Quốc Tế La Haye có thể bắt TC trả mấy chục ngàn tỷ đô cho Mỹ hết. Chỉ là trò xiếc của vài luật sư để lấy tiếng.
Những thiệt hại cụ thể về kinh tế thì hiện nay còn quá sớm, chưa ai ước tính chính xác được. Nhưng ai cũng biết Nhà Nước phải bơm tiền vào cứu nguy kinh tế. Chính quyền Trump đã được quốc hội đồng ý cấp cho hơn 2.000 tỷ, là một con số vĩ đại chưa từng thấy. Dù vậy vẫn không ít người cho rằng còn quá ít. Nhiều chuyên gia cho là cần ít nhất 4.000 tỷ.

Việc bỏ tiền ra cứu nạn tại Mỹ không giản dị tý nào. Ta đừng quên là Hạ Viện và Thượng Viện là các cơ quan chi tiền chứ tổng thống không có quyền. Những việc như trợ cấp hay cắt thuế là ý kiến của tổng thống, nhưng chỉ có quốc hội mới biến những ý kiến đó thành sự thật được qua một luật được cả lưỡng viện thông qua và tổng thống ký.

Mà quốc hội thì lại có hai phe đánh nhau chết bỏ, nên thủ tục ‘cho tiền dân’ cực kỳ rắc rối, qua không biết bao nhiêu điều đình, trao đổi quid pro quo mệt nghỉ. Chúng ta đưa tay mặt ra nhận một ngàn đô, nhưng tay trái phải đưa lại cho Nhà Nước chẳng biết bao nhiêu thứ gì, tất cả được các chính trị gia chuyên nghiệp dấu rất kỹ trong mấy ngàn trang luật lệ mà chẳng ai đọc, hay có đọc cũng chẳng ai hiểu. Gói kích cầu đã được Thượng Viện và Hạ Viện thông qua mà chưa rõ những quà cáp linh tinh, cái nào còn được giữ, cái nào bỏ. Có lẽ đã có nhiều nhân nhượng qua lại thôi.

Thực tế, bất kể hai hay bốn ngàn tỷ thì vẫn chỉ là gói kích cầu trực tiếp đến thẳng tay người dân và các công ty thôi. Ngoài ra, còn có cả nửa tá biện pháp quy mô rất lớn mà Ngân Hàng Dự Trữ Liên Bang đã tung ra trong vài tuần qua, trong đó có giảm lãi suất cho các ngân hàng vay, bơm cả trăm tỷ tiền mặt vào kinh tế gọi là Quantitative Easing, mua trái phiếu của cả trăm tiểu bang, quận hạt, thành phố để họ có tiền mặt chi dùng cho ngân sách,… Theo nhiều chuyên gia, tổng số tiền liên bang bung ra kể cả gói kích cầu có thể lên tới 10.000 tỷ đô, một con số khủng khiếp chưa từng thấy trong lịch sử tài chánh Mỹ. Mà có thể sẽ còn cần thêm nữa.

Ý kiến riêng của kẻ mù mờ này, như đã viết nhiều lần trên diễn đàn này, tất cả tùy thuộc vi khuẩn corona này đánh mạnh tới đâu. Nếu cứ tiếp tục tấn công bạo như bây giờ cho tới cuối năm thì có thể cả mấy chục ngàn tỷ vẫn chưa đủ. Ngược lại, nếu sớm tìm ra thuốc diệt vi khuẩn Tàu cộng này, thì hai ngàn tỷ cũng quá dư thừa rồi, vì kinh tế sẽ tự phục hồi rất nhanh.

Dù sao thì việc tung ra số tiền kích cầu khổng lồ đó cũng có mặt trái của nó là Mỹ sẽ cần phải đi vay mượn thêm rất nhiều, ít nhất là trong ngắn hạn, trước khi kinh tế phát triển mạnh để có tiền trả bớt nợ.

Năm 2009 và vài năm sau đó, TT Obama đã phải đi vay mượn tiền tăng công nợ gấp hai, từ 10.000 tỷ đô lên tới 20.000 tỷ để cứu vãn kinh tế trong khủng hoảng kinh tế năm đó. Bây giờ, nếu quốc hội và TT Trump tung ra gọi kích cầu 2.000 tỷ thì cũng lại phải đi vay mượn đâu đó, qua việc bán công phiếu Mỹ chẳng hạn cho các đại gia đang trốn chạy cổ phiếu trong Dow hay Nasdaq, hay bán cho các vua dầu lửa Trung Đông.
📷
Bỏ qua chuyện tiếu lâm phe DC thay đổi bài hát kinh tế Trump là gia tài của Obama, cả hai tổng thống đều phải mạnh tay chi tiền để cứu nguy kinh tế. Nhưng phải nhìn cho kỹ để thấy cách dùng tiền của hai ông khác nhau rất xa.
TT Obama dùng tiền để lo ‘cứu nguy’ dân qua trợ cấp đủ loại, như tiền thất nghiệp, phiếu thực phẩm, phụ cấp đông con, … không lưu tâm nhiều về chuyện phục hồi kinh tế trong toàn diện. Có hai nguyên nhân chính cho chính sách này của TT Obama, trùng hợp với chính sách và ý thức hệ cấp tiến của đảng DC: 1) có dịp tái phân phối lợi tức, đi tìm công bằng trong xã hội, giảm bớt cách biệt giàu nghèo; và 2) càng nhiều dân lệ thuộc trợ cấp thì càng có lợi cho đảng DC trong phòng bầu phiếu.

Bây giờ, chủ trương của TT Trump, cũng là ý thức hệ bảo thủ, là phải nỗ lực dùng tiền làm đòn bẩy kích động kinh tế phục hồi lại càng nhanh càng tốt, để càng có nhiều công ăn việc làm cho dân càng sớm càng tốt. Trợ cấp cũng cần thiết dĩ nhiên nhưng cố giữ ở mức tối thiểu để nó không biến thành một cái gì vĩnh viễn trường cửu để người dân có thể ỷ lại vào, có hại lớn cho cả nước cũng như cho tính tự trọng bình thường của mỗi người.

Quyết định của chính quyền Trump làm thiên hạ nhớ lại quyết định của TT Bush con cuối năm 2008. Cả hai đều là bảo thủ, có chính sách kinh tế không cảm tình gì với việc Nhà Nước can thiệp quá mạnh vào guồng máy kinh tế, nhất là qua quá nhiều công nợ. Nhưng bây giờ cũng như năm 2008, gặp đại họa, đành phải chấp nhận vung tiền ra can thiệp mạnh để cứu nguy.
Khi đó, cuối năm 2008, TT Bush con bơm 800 tỷ không phải để tặng trợ cấp ai hết, mà để cho các ngân hàng, cho hai đại tập đoàn xe hơi Chrysler và General Motors. Dĩ nhiên bị phe tả công kích kịch liệt là mang tiền thuế của dân đi cứu các đại gia. Họ quên là cứu các ‘đại ngân hàng’ là cứu cả hệ thống tài chánh cả nước, thậm chí cả thế giới, tức là cứu cả tỷ người, chứ chẳng phải là cứu một nhúm mấy ông chủ ngân hàng.
Bây giờ cũng không khác, đảng DC và TTDC nhao nhao tố cáo sách lược cứu nguy của phe CH là chỉ lo bơm tiền cho các đại gia mà không lo cho dân nghèo.

Cái nhìn của DC là cái nhìn cục bộ ngắn hạn, trong khi cái nhìn của CH là cái nhìn chiến lược lâu dài. Đại khái, một bên cho người dân một con cá để ăn tại chỗ cho no ngay lập tức, một bên cho cái cần câu lớn để người dân đi câu lâu dài.

Trong biện pháp chống bệnh dịch của Mỹ hiện nay, có biện pháp có hậu quả lớn vô tả là cấm cung mọi người.

Cho đến nay, nhiều tiểu bang và thành phố đã ra lệnh cấm cung toàn diện, không ai được ra khỏi nhà. Những quyết định này thuộc thẩm quyền tiểu bang và địa phương. TT Trump đang bị áp lực nặng nề phải ra lệnh cấm cung cả nước, nhưng ông cố chống lại biện pháp quyết liệt này, và dĩ nhiên đã bị công kích. Đây là chuyện mâu thuẫn thật mỉa mai. Trước đây thì xúm lại chửi TT Trump độc tài, bây giờ lại chê không đủ độc tài.
TT Trump đang cưỡng lại khuynh hướng trên, cho rằng cả nước đang tập trung vào khu vực y tế rồi, không cần phải lôi luật DPA ra làm gì. Đây cũng là cách nhìn tiêu biểu của khối bảo thủ cố tránh hay giảm vai trò của Nhà Nước Vú Em (Tin giờ chót, TT Trump đã viện dẫn DPA).

TT Trump cũng hy vọng vi khuẩn sẽ tấn công mạnh cho tới mùa hè thôi, rồi sau đó, sẽ có khả năng kềm chế vi khuẩn để phục hồi kinh tế lại vào đầu mùa thu, kịp thời cho cuộc bầu cử. Mới đây, ông còn tuyên bố "hy vọng có thể giải giới bớt những lệnh phong tỏa, cấm cung hiện nay vào dịp lễ Phục Sinh 12/4 tới", tùy theo tình hình trong hai tuần tới. Nghe có vẻ quá lạc quan, nhưng không nhất thiết là vô lý, vì cũng tùy mức độ giải tỏa thôi. TTDC trong ý đồ đánh Trump bất kể mọi chuyện, đã tố cáo ngay “Trump muốn mở toang cửa cho vi khuẩn vào”.

Ý kiến này của TT Trump đã khiến tỷ phú Bill Gates mỉa mai chê “Tôi không thể tưởng tượng ông Trump có thể ra lệnh bắt mọi người phải đi ăn nhà hàng”. Xin lỗi ông Gates, rõ ràng ông là thiên tài về computers gì đó, nhưng xin ông làm ơn đừng xía vào chính trị mà ông dốt hơn ai hết. TT Trump chỉ muốn khuyến cáo nới lỏng lệnh cấm toàn diện từng bước để kinh tế sinh hoạt lại dần, chứ thực tố ông không có quyền, vì quyền ra lệnh cấm cung nằm trong tay các chính quyền tiểu bang và địa phương, và dĩ nhiên TT Trump cũng không có ý định cũng chẳng có quyền gì bắt cả nước đi ăn tiệm.

Việc ‘đóng cửa’ toàn diện cả tỉnh và cả tiểu bang nghe có vẻ mang lại an toàn cho dân, nhưng thực tế chưa hẳn như vậy. Hai tiểu bang lớn nhất Mỹ là New York và Cali đã đóng cửa, cấm cung toàn thể tiểu bang, nhưng vẫn không cản được việc COVID tấn công tàn bạo nhất, với những ca bị nhiễm và số tử vong lên cao nhất và nhanh nhất luôn. Trong khi những thiệt hại kinh tế sẽ lớn lao vô cùng.

TT Trump đã gợi ý phải cứu xét lại toàn diện các biện pháp cấm cung, phong tỏa toàn diện, vì có thể phương thuốc trị bệnh này đã tai hại hơn xa căn bệnh chính. Theo tất cả thống kê lịch sử, thất nghiệp cao cũng có thể đưa đến tình trạng tội ác như trộm cướp giết người gia tăng, thậm chí số người bị bệnh thần kinh hay chán nản đến độ tự vẫn cũng sẽ tăng nhanh.

Chính báo phe ta Washington Post cũng phải nhìn nhận việc cả nước đóng cửa không thể nào kéo dài được, vì sẽ tận diệt kinh tế. Số tiền 1.200 đô chỉ giúp người dân mua ba ổ bánh mì chứ không thể sống tháng này qua năm nọ. Nếu kinh tế tiếp tục đóng cửa, thì nước Mỹ sẽ cần có gói kích cầu 2.000 tỷ đô mỗi tháng chứ không phải một lần.

Theo các thống kê, 99% những người chết vì corona đều đã có những bệnh nặng hay quá già yếu, còn những người khỏe mạnh, không bị bệnh gì thì được chữa trị khá dễ. Như vậy tại sao bắt tất cả mọi người đều phải ở nhà? Tại sao không mở lại kinh tế trong một giới hạn nào đó, chẳng hạn như cho phép những người trẻ, khỏe mạnh đi làm, tất cả phải mang khẩu trang khi ra đường, nhưng cấm cung những người có nhiều rủi ro bị nhiễm, lớn tuổi hay đã có bệnh và trẻ con nhỏ tuổi? Hay chỉ cấm ra khỏi nhà tùy khu vực thay vì cấm cả tiểu bang? Nên nhớ trong các vùng thôn quê Mỹ, có nhiều vùng mỗi nhà cách nhau cả trăm thước, tại sao lại cấm tất cả mọi di chuyển?

Bất kể hậu quả kinh tế tai hại đến đâu, Mỹ vẫn là quốc gia hùng mạnh nhất, có khả năng phục hồi nhanh nhất và mạnh nhất. Ngoại trừ trường hợp tổng thống không muốn thấy chuyện đó như trường hợp TT Obama đã chủ trì một cuộc phục hồi mà chính CNN cũng phải nhìn nhận là chậm và yếu nhất lịch sử. Ta có thể tin TT Trump không phải là TT Obama.

Giữa Đấng Tiên Tri và ông Thần Trump, ai là người đứng trên mây đấm ngực hô hoán thủy triều lên xuống, ai là người lội xuống bùn cứu dân, tôi đã biết. Và cũng rất nhiều người biết dù vẫn còn rất nhiều người… không biết hay không muốn biết vì sợ sự thật.


Gói Kích Cầu Kinh Tế - Washington Post:
Gói Kích Cầu: Vài Điều Cần Biết -  Fox News:
Điều TT Trump Hiểu Mà Đối Lập Không Hiểu – Washington Post:
Nhiều Triển Vọng Suy Thoái Kinh Tế - Market Watch:

Thứ Sáu, 27 tháng 3, 2020

ĐẠI TƯỚNG NGÂY THƠ ? HÒA THƯỢNG QỦI QUYỆT ?

GS Tiến Sĩ  MAI THANH TRUYẾT là Con Rể của Thiếu Tướng ĐỖ MẬU- Tưởng Niệm TT DIỆM 2018 Houston




Nhìn vào Phật Giáo Tây Tạng mới thấy thê thảm. Tầu Cộng ( Xin đừng bao giờ gọi hay dùng tên Trung Cộng hay  Trung Quốc , mà chỉ gọi là TÀU CỌNG ) 
  Các chùa chiền PG bị Tàu Cọng tịch thu làm việc khác hay làm nơi mê tín dị đoan để lấy tiền dân.  Không còn sư sãi hay Tượng Phật , mà chỉ có Tào Tháo , Lưu Bị , Mao Trạch Đông , Khổng Tử .... Sư sãi nào nổi lên thì bị đánh đập dã man . Nhiều sư sãi tự thiên thì cũng đành chịu chết . Không bao giờ có ngày Lễ Phật Đản

Ngày  xưa  ...
MỖI LẦN PHÁI ĐOÀN TU SĨ PG VÀO THĂM CỤ NGÔ THÌ CÓ THÊM CHÙA MỚI    







From: 'Chau Vu' via Phụng Sự Xã Hội <phungsuxahoi@googlegroups.com>
Sent: Tuesday, March 24, 2020, 6:34:40 PM CDT
Subject:  (Hồi-kí Lịch-sử) THƯỢNG-TỌA THÍCH TRÍ-QUANG của LÊ XUÂN NHUẬN


             ĐẠI TƯỚNG NGÂY THƠ  ?       HÒA THƯỢNG QỦI QUYỆT ?

“…Ngày lch s trong đời làm chánh tr ca Minh C không phi là ngày nhn chc tng thng mà chính là ngày 29.4.75, vì ngày này t 8 gi sáng đến 12 gi khuya Minh C và tôi phđến "HOÀNG CUNG N QUANG" 5 ln và ln nào cũng vi ni dung là "THY" cũng ha hn mt cách chc chn không th sai lch là sp xong. Bên kia chm lm là ti 29.4.75 hay sáng 30.4.75 s bàn tho vic thành lp Chánh Ph Liên Hip...
S dĩ đêm 29.4.75 có chuyn chúng tôi đđến Quang cũng là vì li ha ming ca Thích Trí Quang này. Sau lúc 2 gi sáng, chúng tôi phi rn Quang v dinh Độc Lp ch ý "thy". Mt mi tht, Minh C ngi nơi bàn tng thng bên cnh mt dàn đin thoi, trong đó có mt cái đặc bit nht d nhn ra là cái dành riêng cho "thy". Đường dây cho "thy" không phi là ưu tiên Mt mà ưu tiên "super", có th nói đối vi Minh C là "over super".
Chúng tôi mi người mt ch ngi ngh hoc ng lưng trên sofa ch tin tc (phái đoàn bên kia tđể hp bàn). Rõ ràng li "thy" va mi nói: "Tng thng cũng như quí ngài đây yên chí, tôi đã cho người liên lđược vMt Trn Gii Phóng Min Nam và h đã gp riêng tôi nói chc rng đã lp xong phái đoàn đang trên đường đếđây, vì bí mt nên không cho biết gi tiếđón. Quý ngài c yên tâm v ngh và khi h đến là tôi đin thoi ngay..."
Ra v, tôi thy nét mt ca Minh C còn hy vng nhiu, ông Mu thì thinh thinh ít nói. Lý Chánh Trung đến gi phút y vn hn h, riêng cá nhân tôi thy tình hình n ào ln xn ti ni thành Sài Gòn đã đến lúc phi n tung và không th tránh khi...
4 gi 30 sáng 30.4.75, Minh C st rut không th ch thêm được na phi nhđin thoi lên xin gp "thy" trong khi tiếng đì đùng ca loi súng AK nghe càng rõ mn mt. Minh C càng quýnh hơn:
-"Thưa thy, tôi tng thng Dương Văn Minh, mun biết ý kiến thy, sao ch đến gi này không thgì hết? Anh em chúng tôi đang có mt hết tđây, tình hình hin ti quá ln xn, xin thy quyếđịnh thế nào ch, tôi thy hoàn toàn bí li, có l nguy khn hơn, ch không th nói gì vi bên kia được..."
Tiếng Thích Trí Quang rè rè trong đin thoi:
-"Thưa tổng thống, cũng như tổng thống là tôi vẫn chờ đến giờ này (không biết đây là lời nói thật của ổng hay nói dối) và theo tôi nghĩ có lẽ với tình thế hiện tại, trong sứ mạng của tôi, người đứng trung gian bắc nhịp cầu của thế cờ chánh trị, có thể nói là chấm dứt. Với trọng trách là tổng thống, hơn nữa là một đại tướng, tôi nghĩ công việc phải nhờ vào tài quân sự của đại tướng, chứ giải pháp chánh trị của tôi coi như chấm dứt, và nếu từ giờ phút này nếu có chuyện gì xảy đến thì mọi trách nhiệm đều do tổng thống, à quên đại tướng quyết định với giải pháp quân sự, mà trong lãnh vực này đại tướng rất rành giỏi hơn tôi. Xin chào tổng thống..."

Minh Cồ chỉ trả lời gọn một câu:"Thầy giết tôi rồi!" và cúp máy.  

Lúc đó là 5 giờ kém 15 sáng 30.4.75 "...
(trích trong bài "TÂM TÌNH TƯỚNG CÓ TRONG NHÀ TÙ HÀ TÂY" ca nhà báo CS H Văn Quang ghi li).


 Thưa qúy vị,
Tài liệu trên đâycủa tướng Nguyễn Hữu Có đã cho chúng ta thấy rất rõ ràng rằng ĐT Dương văn Minh là một con người hết sức ngây thơ khờ dại.
Nhưng còn HT Thích Trí Quang thì sao?
Qua tài liệu này, HT Thích Trí Quang chỉ có thể mang một trong hai đức tính sau đây:

-      Cũng ngây thơ khờ dại.
Hay là:
- Gian manh qủi quyệt.

1-          Nếu những điều HT Thích Trí Qu hứa với ĐT Dương văn Minh là có thật ( MTGPMN sẽ tới để thảo luận về việc thành lập Chính Phủ Hòa gỉai Hòa hợp), thì HT Thích Trí Quang cũng là một người ngây thơ khờ dại.
2-          Nếu những điều HT Thích Trí Quang hứa với ĐT Dương Văn Minh chỉ là một thủ đoạn, chỉ là những điều bịa đặt dối trá, thì HT Thích Trí Quang là người gian manh xảo quyệt.

   Thưa qúi vị,
 Nếu HT Thích Trí Quang là một chính trị gia, là một điệp viên của VC, thì “gian manh xảo quyệt” là một đức tính đương nhiên của nghề nghiệp và không có gì đáng nói.

Nhưng cho dù hành động trong tài liệu đó và các hành động chính trị khác của HT Thích Trí Quang đều là do “ngây thơ khờ dại”, thì những hành động đó cũng đã gây nên những hậu qủa vô cùng trầm trọng cho Phật Giáo và cho Dân Tộc Việt Nam.

Theo tình tiết của câu chuyện này, theo những hiểu biết liên hệ khác và theo trực giác, tôi thành thật nghĩ rằng Hòa Thượng Thích Trí Quang cũng chỉ là một con người Ngây Thơ Khờ Khạo, giống như ĐT Dương Văn Minh, giống như các chính khách và các vị lãnh đạo tôn giáo liên hệ khác mà thôi.

Tuy nhiên, ngay cả thực sự là như vậy đi nữa, ngay cả chỉ là do nông nổi bồng bột, ngay cả chỉ là do dễ tin dễ nghe, ngay cả chỉ là do tinh thần tôn giáo cực đoan qúa khích…thì tối thiểu, thì ít ra, HT Thích Trí Quang cũng đã phải có một lời xin lỗi, một lời sám hối. Xin lỗi quốc dân và sám hối đối với Phật giáo. Tại vì những ngây thơ khờ dại này của HT đã gây nên muôn vàn đau thương tang tóc, đã tạo ra biết bao đổ vỡ tan tành cho Dân Tộc và cho Phật Giáo Việt Nam.

Đối với lịch sử dân tộc, đối với tiền đồ của Phật giáo VN, đối với toà án lương tâm, Hòa Thượng Trí Quang đâu có thể điềm nhiên tuyên bố “không vẫn hoàn không”. HT đâu có thể lạnh lùng phủi tay như thế được.

Tuy nhiên, “Không vẫn hoàn không” thì lại rất đúng, lại rất chính xác, nếu HT Trí Quang đã và đang là một điệp viên CS.
Tại vì sau khi chiến tranh kết thúc, hầu hết các điệp viên CS khác đều đã hân hoan trút bỏ đi lớp vỏ bọc ngày trước, và đều đã được vinh thăng lên hàng tướng tá, đều đã được đền bù bằng bổng lộc cao sang, bằng nhà lầu xe hơi, bằng rượu ngon gái đẹp… Riêng với HT Trí Quang thì khác. Vì các ván bài chính trị vẫn còn dở dang - Nghị quyết 36 chẳng hạn – cho nên HT vẫn còn phải giống như ngày trước, vẫn với một bộ nâu sồng đơn gỉan, vẫn phải ngày ngày chay tịnh tương chao, vẫn phải không vợ không con…
Đã ở vào lứa tuổi 90 rồi, thì đúng là “không vẫn hoàn không”!
Nhưng mà biết đâu, nhìn trước nhìn sau, HT Trí Quang lại thấy phần nào an ủi vì biết rằng mình không hoàn   toàn đơn độc.


Thưa qúi vị,
 Những suy đoán của tôi về hai đức tính NGÂY NGÔ hay là QỦI QUYỆT của HT Thích Trí Quang là dựa trên tiết lộ của Trung Tướng Nguyễn Hữu Có.
Các nhân vật có mặt trong dinh ĐL vào đêm 29/4/75 cũng đều tường thuật tương tự như vậy.
Nếu qúi vị nào có các tài liệu khả tín khác, xin vui lòng phổ biến.
Vì đây là một vấn đề hết sức quan trọng liên quan tới lịch sử dân tộc và Phật Giáo Việt Nam.
Qua bài tường thuật này, trình độ hiểu biết về chính tri, khả năng lãnh đạo chỉ huy của tướng Dương văn Minh, của HT Thích Trí Quang và của các nhân vật trong tổ chức tôn giáo liên hệ…đã tỏ ra qúa sức ấu trĩ, qúa mức ngây thơ, qúa mức nông cạn...

Sự ngây ngô ấu trĩ này đã đang và sẽ là trò cười cho đối phương, cho bạn bè và nhất là cho các thế hệ mai sau.

Thưa qúi vị, tôi đã sử dụng cụm từ “qúa sức ấu trĩ, qúa mức ngây thơ, qúa mức nông cạn” một phần là vì, theo bài tường thuật này, thì ĐT Dương văn Minh và HT Trí Quang chờ gặp đại diện của Mặt Trân Giải Phóng Miền Nam đến để thương thuyết.
 Nếu họ chờ gặp đại diện của Bắc Việt, của đảng Cộng Sản VN, thì tôi đã không dám khinh thường và coi rẻ họ như vậy.

Nhân đây, cũng xin được nhắc lại, ông Ngô Đình Nhu đã vào rừng Tánh Linh để gặp Phạm Hùng, ỦY VIÊN TRUNG ƯƠNG BỘ CHÍNH TRỊ CỦA ĐẢNG CỘNG SẢN VIỆT  NAM.

Chính trị gia chuyên nghiệp và các chính khứa nghiệp dư khác nhau căn bản là như vậy.

Tóm lại:
-      Tôi kính trọng nhà tu hành Thích Trí Quang, nhưng khinh bỉ chính trị gia Thích Trí Quang.
-      Tôi kính trọng Đại Tướng Dương Văn Minh, nhưng khinh bỉ chính khách Dương Văn Minh.

Vũ Linh Châu.        
Sưu tầm, phổ biến, phát biểu và chịu trách nhiệm hoàn toàn với tư cách cá nhân, không liên hệ tới bất cứ một tôn giáo, một nhóm hay một người nào khác.


On Tue Mar 24 2020 13:25:44 GMT-0700 (PDT), Nhuan Le <thanh-thanh@thanh-thanh.com> wrote:



THƯỢNG-TỌA THÍCH TRÍ-QUANG

         Tôi chủ-trách an-ninh và phản-gián Miền Trung từ 1973 sau khi đã có Hiệp-Định Paris, đến 1975 là khi thất-thủ Vùng I  dẹp yên Cộng-Sản Việt-Nam trong vùng Quốc-Gia; xâm-nhập vào nội-bộ cộng-sản quốc-tế (Ba-Lan và Hung-Ga-Ri) từ Khu-Vực I của Ủy-Hội Kiểm-Soát Đình-Chiến; hoàn-chỉnh hoạt-động của giới ngoại-giao Hoa-Kỳ tại địa-phương; ổn-định các căn-cứ tiếp-vận của Quân-Lực; bình-định nội-chính từ phía con Phật đến phía dân Chúa, v.v…  nhưng không thấy có Thượng-Tọa Thích Trí Quang trong hoạt-vực của tôi để tôi có thể tiếp-xúc hỏi thẳng mọi vấn-đề liên-quan.

         Tôi đành tùy theo tình-hình mà tìm hiểu đôi điều về khuôn mặt nổi bật này, qua một trong số ít các nhân-vật cầm đầu Lực-Lượng Hòa-Hợp Hòa-Giải Dân-Tộc từ Saigon ra đây.  Đó là Giáo-Sư Võ Đình Cường.

*

         Sau khi các tướng-lãnh đã lật đổ xong chế-độ Ngô Đình Diệm, Phía Phật-Tử chống-Diệm tách ra thành hai Khối:  Khối Thân-Chính của Thượng-Tọa Thích Tâm Châu, và Khối Đối-Lập của Thượng-Tọa Thích Trí Quang.
         Riêng về Khối [tiên-khởi là] Thích Trí Quang  trước kia được gọi là “Ấn-Quang”, về sau là “Phật-Giáo Việt-Nam Thống-Nhất” – thì có nhiều Nhóm.
        Nhóm tướng-lãnh và chính-khách thì tùy theo tình-hình từng nơi, từng lúc mà có những Hướng Đi khác nhau, thậm-chí chống nhau.  Nổi bật là vụ “Biến Động Miền Trung” năm 1966, mà kết-quả là Miền Nam có được Hiến-Pháp dân-chủ và hệ-thống chính-quyền dân-cử, đúng như nguyện-vọng chính-đáng ban đầu của dân-nhân, mà đại-đa-số là Phật-Tử, ở cả hai Phía và mọi Khối, mọi Nhóm.
         
        Tôi thì thắc-mắc không hiểu tại sao Nhóm “Phật-Tử Tranh-Đấu” thuộc Khối Đối-Lập cứ đối-lập mãi, dù đã có chính-quyền dân-cử rồi.

         Vào đầu năm 1975, tôi đã gặp riêng Giáo-Sư Võ Đình Cường, lợi-dụng chỗ quen-biết cũ, để hỏi cho ra lý-do.
         – Phật-Giáo đã lật được Diệm; nay Diệm không còn, tại sao Phật-Giáo vẫn còn “tranh-đấu”?
         – Phật-Giáo là ai?
         Võ Đình Cường trả lời tôi:

         “Nếu nói ở đây là các tu-sĩ cầm đầu phong-trào tranh-đấu dưới quyền lãnh-đạo của Thượng-Tọa Thích Trí Quang, thì:
         Ngày 20/8/1963, chính phủ huy động cảnh sát và lực lượng đặc biệt đồng loạt tấn công các chùa trung tâm tại Sài Gòn và Huế là các chùa Ấn Quang, Xá Lợi, Từ Đàm, Diệu Đế, Linh Quang cùng các chùa lớn làm căn cứ cho cuộc tranh đấu của Phật giáo trên cả nước, bắn nát mặt tượng Phật, dùng dây thép gai vây quanh các chùa không cho Phật tử ra vào, bắt giam 1,400 nhà sư cùng các lãnh đạo Tổng hội Phật giáo Việt Nam và Uỷ ban Liên phái là Hòa-Thượng Thích Tịnh Khiết và Thượng-Tọa Thích Tâm Châu.  Riêng Thượng-Tọa Thích Trí Quang, người được xem là linh-hồn của cuộc tranh-đấu chống Diệm, thì lọt vào được Tòa Đại-Sứ Hoa Kỳ xin tỵ-nạn chính-trị.  Từ đó cho đến sau khi Cách-Mạng 1/11/1963 do các tướng-lãnh thực-hiện đã thành-công, Thầy Thích Trí-Quang nằm trong phòng kín, các Thầy khác đều bị bắt giam, có ai tham-gia biến-cố lịch-sử này đâu, mà bảo là do (các Sư) Phật-Giáo lật Diệm?
         Còn nếu nói đó là quần-chúng Phật-Tử thì quần-chúng tay không, không có tấc sắt trong tay, làm sao mà làm binh-biến. 
         Chỉ có các tướng-lãnh là có phương-tiện hành-động.  Chính họ là quần-chúng Phật-Tử.  Tổng-Thống chỉ-huy họ, sử-dụng họ, mà không kiểm-soát được họ, không thu-phục được tinh-thần Bi Trí Dũng của họ, thì tức là chính-phủ bất-lực, phản nước, hại dân, nên bị đào-thải là đúng lắm rồi...”

         Tôi hỏi tiếp:
         – Quý vị hứa với tôi là sẽ không làm mất trật-tự tại Miền Trung, thế còn các Vùng khác thì sao?
         – Chúng tôi sẽ không làm phiền chính-quyền khắp nơi trong nước.
         – Thế thì biểu-tình làm gì?
         – “Lực-Lượng” không biểu-tình, vì biểu-tình là xuống đường, là tuần-hành, là tạo dịp gây xáo-trộn.  Chúng tôi chỉ mít-tinh, nghĩa là hội-họp tại Chùa.  Mục-đích là để nuôi-dưỡng khí-thế, kiên-định lập-trường...

         – Tôi chưa hiểu rõ Thượng-Tọa Trí-Quang muốn gì.
         – Trước Cách-Mạng 1-11-1963, Thầy chống chế-độ Ngô Đình Diệm.  Sau đó, Thầy chống tàn-dư của Diệm.  Thầy chống quân-phiệt...
         – Đối với Tổng-Thống Thiệu?
         – Nguyễn Văn Thiệu làm tổng-thống là nhờ Phật-Giáo.  Có Phật-Giáo mới có binh-biến lật đổ Diệm, nhờ giáo-dân Thiệu để giết giáo-dân Diệm.  Có Phật-Giáo mới có biến-động 1966; nhờ Phật-Tử Nguyễn Cao Kỳ trấn-áp Phật-Tử Miền Trung mới có Hiến-Pháp, mới có bầu-cử tổng-thống.  Trong cuộc bầu-cử tổng-thống nhiệm-kỳ 2, dù Thầy có thiện-cảm với Đại-Tướng Dương Văn Minh, nhưng vì nhu-cầu của tình-thế, Thầy ủng-hộ Thiệu là người chống-Cộng triệt-để, thay vì Minh là người mềm lòng.  Thầy không chống chính-phủ Việt-Nam Cộng-Hòa, cũng không chủ-trương đảo-chánh Thiệu hay đòi Thiệu từ-chức  mà chỉ chống chính-sách quân-phiệt và tàn-dư Cần-Lao.  Bản-thân Thiệu không đoàn-kết được quân-đội, nói chi toàn-dân...
         – Đối với Hoa-Kỳ?
         – Thầy không chống việc Hoa-Kỳ giúp Việt-Nam, nhưng chống việc Hoa-Kỳ chỉ giúp lãnh-đạo nhà-binh thay vì mọi lãnh-tụ chính-đảng và giáo-hội, chỉ chú-trọng bộ máy cai-trị thay vì quần-chúng, giữ thế chủ-nhân thay vì đồng-minh...
         – Đối với Đại-Tướng Dương Văn Minh?
         – Thầy cho là nhu-nhược...
         – Còn Thượng-Nghị-Sĩ Vũ Văn Mẫu?
         – Thầy quan-niệm rằng làm cách-mạng là để cải-thiện mọi sự, cho mọi người.  Trong nước, có chính-quyền và dân-chúng; nếu chấp-chánh thì là trở thành giới thống-trị, xa lìa dân-chúng là giới bị-trị.  Nhưng có một Nhóm lại thấy cứu-cánh là tham-gia chính-quyền, cả bên hành-pháp lẫn bên lập-pháp; lúc đó, đối-lập chỉ là tranh-giành chức-quyền.  Ý Thầy là đối-lập đứng ngoài để giữ thăng-bằng và hướng-chính cho cả hai bên...
         – Đối với Bắc-Việt và Mặt Trận?
         – Trong vụ Miền Trung 1966, một trong 10 đòi-hỏi của Thầy [Điều 4] là Chính-phủ phải có biện-pháp ngăn chận cộng-sản và trung-lập lọt vào Quốc-Hội.  Thầy không hợp-tác với phía cộng-sản.
         – Nhưng vẫn làm lợi cho họ?
         – Các anh, cũng như Mỹ, và bất-cứ kẻ nào khác, không hề lợi-dụng tình-huống khách-quan mà lèo-lái có lợi cho phía mình sao?  Lẫn-lộn trong Nhóm “Tranh Đấu” có nhiều người thân bên kia.  Thầy rất khéo-léo.  Như trận bão-lụt Miền Trung: đáng lẽ một mặt thì giới báo-chí đối-lập trong Nam ra Trung cứu-trợ một ít chỉ để lấy cớ mà hạ uy-tín của Thiệu, còn lại thì để dân-chúng đói thật, hầu có cơ-hội dễ cho Mặt Trận Giải-Phóng khai-thác; nhưng Thầy đã đôn-đốc các Tỉnh-Giáo-Hội khắp Miền Trung cứu đói ngay, làm hỏng chương-trình.  Như lần vừa rồi, Linh-Mục Hoàng Quỳnh, đã móc nối được Cao-Đài và Hòa-Hảo, muốn có thêm Phật-Giáo để thành-lập một Mặt Trận nhân-dân đòi Hòa-Bình Dân-Chủ Tự-Do để nói chuyện với Mặt Trận Giải Phóng, trong lúc chính-phủ Thiệu nói chuyện với Hà Nội, thì Thầy không chịu, vì như thế là đứng vào hàng-ngũ của một bộ-phận, trong lúc phải đứng vào thế toàn-dân...
         – Không lẽ Thầy là người “quốc-gia”, quốc-gia nhưng quá-khích, cực-đoan?
         – Quá-khích là quá mức, cực-đoan là một chiều.  Thầy chỉ là “dân-tộc chủ-nghĩa”, dân-tộc đúng mức và đủ chiều mà thôi.
         – Cho nên cứ “tranh-đấu” mãi?
         – Không.  Từ khi đã có Quốc-Hội và Hiến-Pháp dân-chủ, 1966-67, Thầy đã chấm dứt hoạt-động, vào Chùa.  (Nhóm của Ni-Sư Huỳnh Liên, Ni-Sư Mạn Đà La và Đại-Đức Thích Thiện Châu tại Pháp, một số nhân-vật khác, cũng nhân danh Phật-Giáo, v.v... có hoạt-động, nhưng không thuộc Giáo-Hội PGVNTN.)  Mãi đến sau này, thấy tình-hình quá bấp-bênh  cựu-Cần-Lao đã trỗi dậy, bắt cá hai tay  vả lại trong Hiệp-Định Paris có khoản thành-lập “Hội Đồng Hòa Giải Hòa Hợp Dân Tộc” nên Thầy mới ra góp ý cho Đại-Tướng Dương Văn Minh trong “Lực-Lượng”, để sẵn có thế thượng-phong trong “Hội-Đồng” kia.

         Tôi gợi ý:
         – Thử lượng-giá uy-tín và quyền-lực của Thầy?
         – Phật-Tử, nói chung, không phải là quân-nhân, Thầy không phải là Tư-Lệnh.  Nên tổ-chức lỏng-lẻo, kỷ-luật không có.  Khi Thầy kêu-gọi chấm dứt tự-thiêu, có một nữ-sinh vẫn cứ tự-thiêu, dù là bất-thành.  Thầy không phân-biệt đảng-phái, mà các sinh-viên thân-Cộng đã tấn-công vào trụ-sở của Việt-Nam Quốc-Dân-Đảng.  Thầy không gây sự với Mỹ mà một số phần-tử tranh-đấu đã tự-ý đốt thư-viện và Tòa Lãnh-Sự Hoa-Kỳ.  Khi Thầy vào Chùa thì bên ngoài có sự tự-phát, có nhiều phần-tử [sợ-Cộng, hàng-Cộng hơn là] thân-Cộng.  Đó là ngoại-lệ.  Thầy là cái phần chính, cái phần lớn, cái phần chung mà thôi...
         – Có thể cho một kết-luận?
         – Nói là Phật-Giáo nhưng chủ chốt là Nhóm “Phật-Tử Tranh-Đấu” trong Khối PGVNTN.  Quân-nhân thì tuân theo đơn-vi-trưởng hơn, đảng-viên thì nghe theo lãnh-đạo Đảng hơn.  Còn lại là các đạo-hữu chịu ảnh-hưởng của Thầy, với tôn-chỉ Dân-Tộc và Đạo-Pháp, trong tinh-thần Bi Trí Dũng, hiện đang hoạt-động ôn-hòa theo Hiến-Pháp và Luật-Pháp và chỉ chờ đến kỳ bầu-cử Tổng-Thống vào cuối năm nay mà thôi.  Tức là Phật-Giáo, hoặc nói khác đi là Thầy Thích-Trí-Quang, được xem là đi đúng đường Chánh-Đạo, chơi “fair play”…

         Vì Giáo-Sư Võ Đình Cường là “người bên kia”, tôi không tiện hỏi thêm nhiều hơn, nên chỉ ghi-nhận chừng đó để trình Cấp Trên  hẳn-nhiên là không tin hết mọi lời của Cường…

   LÊ XUÂN NHUẬN      

Bài-viết này đã được phổ-biến trên nhiều báo giấy và báo mạng, rồi in trong cuốn hồi-kí “Cảnh-Sát-Hóa: Quốc-Sách Yểu-Tử của Việt-Nam Cộng-Hòa” do nhà Xây-Dựng xuất-bản năm 2002, trong lúc:
Giáo-Sư Võ Đình Cường còn sống; mãi đến 2008, 6 năm sau ông mới từ-trần.




On Thursday, March 19, 2020, 06:28:47 PM PDT, Huong Le <rosalee1941@yahoo.com> wrote:

Quý bạn!

    Hôm Ông Trí Qung viên tịch, vài người bạn hỏi tôi: “Ông Trí Quang có phải là Cộng Sản không?” Tôi cười, trả lời: “Người ta nói như vậy là vin vào (những) bài viết của Liên Thành. Mà Liên Thành thì sai từ căn bản, một là vì học vấn kém, hai là khả năng tình báo cũng kém, nhưng “khôn”. Không “khôn” thì làm sao có thủ đoạn, “gắp lửa bỏ tay người khác” được. Người làm được những việc như thế, không phải là người ngu. Khôn đấy, nhưng chỉ là “khôn vặt”, giống như Việt Cộng. Tôi đưa ra một ví dụ:

    Liên Thành nói Ông Trí Quang “vào đảng” năm 1947, do Tố Hữu chủ tọa lễ tuyên thệ.

    Nói như vậy là sai nhiều lắm.

    -Một là, lễ tuyên thệ không cần làm “to”, “rình rang”, mà cần gọn, nhanh, tránh “địch” theo dõi, rình bắt, bỏ tù, nhất là trong thời kỳ còn hoạt động bí mật!…

    Thường “lễ tuyên thệ” chỉ cần có 3 người là được: Một là “đối tượng vô đảng”, tức là người tuyên thệ. Hai là “người giới thiệu”, người nầy phải là đảng viên. Ba là “người chủ tọa” buổi lễ. Người nầy cũng phải là đảng viên. Có lá cờ đảng treo lên vách tường.

    Sự đơn giản nầy làm cho Lê Đức Anh dễ “khai gian” rằng ông ta “vô đảng” năm 1946, hay 47 gì đó, khi ông ta thôi làm “cặp rằng” phu cạo mũ cao su ở Phú Giềng, “theo cách mạng”. Lê Đức Anh khai rằng ông A, ông B nào đó, làm “giới thiệu đảng viên” và ai đó “chủ tọa lễ tuyên thệ”. Nhưng - xui xẻo, hay may mắn !!!!!???? - các ông A, B ấy chết hồi nào mất tiêu rồi, đâu ai còn sống để mà làm nhân chứng, có hay không, việc ông Lê Đức Anh tuyên thệ vô đảng, ai biết được!

    Trong ý nghĩa đó, việc Ông Trí Quang “tuyên thệ vô đảng” năm 1947 - nếu có, cũng phải cần gọn, đơn giản, cần gì phải có Tố Hữu từ “chiến khu Việt Bắc”, đang làm việc “bên cạnh “Bác Hồ”, về tới Thừa Thiên để chủ tọa lễ tuyên thệ của Ông Trí Quang.

    Với lại, tháng 8 năm 1945, khi mới hai mươi tuổi, Tố Hữu “lãnh đạo cuộc khởi nghĩa” ở Huế, (thực chất là có Tôn Quang Phiệt, giáo sư Trường Khải Định Huế/ hiệu trưởng Trường Thuận Hóa (Huế), làm quân sư. Ông Phiệt, người Huế gọi là “tay tổ Cộng Sản (của Huế) lãnh đạo ngầm, chớ Tố Hữu còn non nớt, mới hai mươi tuổi, chưa có kinh nghiệm gì.

    Nhờ có “tài làm thơ cách mạng” (có người nói là giỏi làm thơ nịnh, nên “Bác Hồ” mới gọi ra Bắc), năm 1946, Tố Hữu ra Hà Nội “với bác Hồ”. Sau ngày “toàn dân kháng chiến” 19 tháng 12 năm 1946, Tố Hữu “theo Bác” lên ATK (An Toàn Khu) ở Việt Bắc. Từ đó Tố Hữu “đi luôn”, mãi tới sau Hiệp Định Paris 1973, Tố Hữu mới “dám” trở lại miền Nam. Chuyến đi nầy là “đề tài” tập thơ dài của Tố Hữu nhan đề “Nước Non Ngàn Dặm”. Tôi không thấy có tài liệu nào nói Tố Hữu về lại Thừa Thiên năm 1946 hay 47, nói chi tới việc “chủ tọa lễ tuyên thệ” cho Ông Trí Quang như ông Liên Thành nói.

    Thứ hai, tôi nói câu nầy là mấy ông “Phật Tử thuần thành” của Huế “nộ khí xung thiên”, bất chấp “lời Phật dạy” với tôi dữ lắm!

    Liên Thành lầm rồi: Năm 1947, Ông Trí Quang “là cái gì?” để Tố Hữu phải “vượt Trường Sơn” từ Chiến Khu Việt Bắc về tới Thừa Thiên để chủ tọa “lễ tuyên thệ” cho Ông Trí Quang ở một ngôi chùa phía Tây Huế.

    Năm 1947, Ông Trí Quang còn ở Quảng Bình, làng Diêm Điền hay lên “chiến khu” ngoài đó, làm gì có mặt ở Huế để “làm lễ tuyên thệ” vô đảng.

    Trong “Trí Quang Tự Truyện”, Ông Trí Quang có nói rõ thời kỳ ông “lên Chiến Khu” tham gia “Kháng Chiến chống Pháp”, rồi “trốn” về làng, rồi lại đi tu ở Chùa Từ Đàm Huế, dài mãi tới về sau nầy.

    Hồi đó, Ông Trí Quang chỉ mới là một “đại đức” như các Ông Thiện Minh, Nhất Hạnh, Minh Châu… chớ có “tiếng tăm” gì đâu! Ngoại trừ các Phật Tử thuần thành thường “lên chùa” có thể biết Ông Trí Quang, chớ “quần chúng Phật tử”, lo làm ăn buôn bán, “chỉ đi chùa vào các ngày vía lớn” thì mấy ai biết tới mấy ông đại đức còn trẻ nầy.

    Điều tôi nói ra sau đây, bạn đọc, nếu ai có dịp hỏi nhạc sĩ Đỗ Kim Bảng, hy vọng ông ấy biết rõ hơn tôi.

    Trước 1945, “phong trào Hướng Đạo” Huế rất mạnh. Chính họ (kể cả Tráng Đoàn Lam Sơn) là nhân tố của các cuộc biểu tình “Việt Minh cướp chính quyền”, “Vua Bảo Đại thoái vị”… Đặng Văn Việt, Tây gọi là “Con hùm xám đường số 4”, cùng với Cao Phan, cả hai đều là “Hướng Đạo Sinh” hồi đó, lén lút treo cờ Việt Minh tại cửa Ngọ Môn, trước khi “Việt Minh cướp chính quyền” tháng 8/ 1945.

    Sau khi Pháp chiếm thành phố Huế, “chính quyền Quốc Gia thành lập” (thời kỳ “Hội Đồng Chấp Chánh Lâm Thời Trung Kỳ” của Ông Trần Văn Lý hay “Thủ Hiến Trung Phần” của dược sĩ Phan Văn Giáo) thì “Phong Trào Hướng Đạo Huế gần như “tan rã”, không còn “đoàn” hay tổ chức nào nữa cả. Gia đình Phật Tử, trước 1945 chỉ lèo tèo “mấy em” Đồng Nam, Đồng Nữ thì phát triển rất nhanh và rất mạnh, thành các Gia Đình Phật Tử. Hầu như mỗi phường ở Huế đều có một “Gia Đình”.

    -Huynh Trưởng Gia Đình Phật Tử là ai?
    -“Thầy” nào của Chùa phụ trách “Gia Đình Phật Tử”?

    Dĩ nhiên, tôi phải kể tên Nhạc Sĩ/ Huynh Trưởng Đỗ Kim Bảng, cùng môt số học sinh Khải Định khác như Lê Quang Vịnh... Các ông lớn tuổi hơn thì nổi tiếng hơn. Đó là Nhạc sĩ Lê Cao Phan, Nhạc sĩ Nguyễn Hữu Ba, Phan Cảnh Tuân, Võ Đình Cường…

    Về phía các “Thầy” phụ trách Gia Đình Phật Tử thì có mấy “ông” tôi đã kể tên ở trên.

    Ông Trí Quang, lúc đó người ta có biết tới ông, thì cũng chỉ các huynh trưởng hay các em trong Gia Đình Phật Tử mà thôi. Hồi đó tôi là “thiếu niên” trong Gia Đình Phật Tử Quảng Thiện (Quảng Trị) biết ông Lê Cao Phan, ông Phan Cảnh Tuân, ông Võ Đình Cường mà không biết gì tới các ông “Thầy Đại Đức” nói trên cả.

    Năm 1951, trường Trung Học Bồ Đề Huế được xây dựng. Ông Nhất Hạnh, Ông Minh Châu vận động các đoàn viên Gia Đình Phật Tử tham gia đóng góp vật dụng, gạch đá cũ để xây trường. Đây là một trong nhiều công việc chung giữa các Gia Đình Phật Tử với các “thầy trẻ” của “Chùa Từ Đàm” hồi bấy giờ.

    Cũng không phải vì các công việc nầy mà Phật Tử Huế biết tới các thầy nói trên. Năm 1951, cũng là năm họp hội nghị Phật Giáo Ba Miền Bắc, Trung, Nam để “thống nhứt” thành Phật Giáo Việt Nam. Danh từ “thống nhứt” xuất hiện từ hội nghị đó.

    Trong hội nghị nầy, các hòa thượng, thượng tọa, nhân sĩ Phật Giáo ba miền về họp tại chùa Từ Đàm Huế. Việc vận động, kêu gọi là từ các “thầy già”, nhưng việc tổ chức, họp hành, chương trình hội nghị… là do các “thầy trẻ” đảm trách, với sự “chỉ đạo” của các “thầy già”. Chính nhờ hội nghị thống nhứt Phật Giáo mà quần chúng Phật Tử mới biết tới các ông “thầy trẻ”, nổi bật nhứt là vai trò Ông Trí Quang, được bầu làm “Chánh Trị Sự”, tương tự như “Tổng Thư Ký”.

    Nói như thế, để bạn đọc thấy rằng, trước hội nghị đó, Ông Trí Quang chẳng có “tiếng tăm” gì, ngoài việc là một “thầy trẻ” đang tu tại chùa Từ Đàm mà thôi. Trong ý nghĩa đó, làm gì mà Tố Hữu phải cất công lội rừng, băng suối từ Việt Bắc về “một chùa nào đó ở phía Tây Huế” để “chủ tọa lễ tuyên thệ vào đảng” cho Ông Trí Quang. Cách nhìn vấn đề và cách viết của Liên Thành bày ra sự hiểu biết nông cạn cũng như tài ba kém cỏi của ông ta.

    Tuy nhiên, khi viết câu “làm lễ tuyên thệ ở một ngôi chùa nào đó ở phía tây Huế” cũng cho người đọc thấy “ác ý” của Liên Thành. Tại sao không “tuyên thệ” ở một nhà thờ mà lại ở một chùa?
    Chùa thì có liên hệ với Cộng Sản mà nhà thờ thì không?

    Có phải Liên Thành muốn chụp cho Chùa (hay Phật Giáo) một cái “mũ Cộng Sản” như những người “theo Tây” (còn gọi là Việt Gian) thường làm?

    Hay vì ở phía Tây Huế không có nhà thờ mà có nhiều chùa? Vậy thì “Dòng tu Thiên An” tọa lạc ở đâu? Ở phía tây nầy, đâu phải chỉ có một Dòng Thiên An mà không có nhà thờ nào khác?

    “Chùa phía tây Huế” là chùa nào?

    Nhìn trên bản đồ, người ta thấy “chùa phía tây Huế” là chùa Từ Đàm, chùa Báo Quốc hoặc xa hơn là chùa Linh Mụ.

    Còn các chùa khác?
    Bởi vì sông Hương quặt ngang ở đồi Hà Khê, nơi có chùa Linh Mụ. Phía Tay Huế là “bán đảo” Nguyệt Biều, thành ra, vùng núi non của Huế, nơi có nhiều chùa nằm ở “hữu ngạn sông Hương, hay nói rõ hơn là ở “Hữu Trạch”, một nhánh lớn, hợp với “Tả Trạch” mà thành ra sông Hương. Vì vậy, các chùa ở vùng núi đồi phía Tây-Nam/ Huế chớ không phải phía Tây Huế. Điều nầy, chứng tỏ “thiếu tá Liên Thành” không rành đọc bản đồ.

hoànglonghải

Còn tiếp: Ông Trí Quang với Cậu Cẩn (Ngô Đình Cẩn):
Chỉ đồng một Đ mà không đồng ba Đ!

On Saturday, March 21, 2020, 11:14:36 PM EDT, Nhuan Le <nhuanxle@yahoo.com> wrote:

Bốn (4) Đ:
1 Đồng Đoàn (Đoàn… Cách Mạng Quốc Gia)
2 Đồng Đảng (Cần Lao Nhân Vị)
3 Đồng Đạo (Kitô giáo La Mã)
4 Đồng Địa (đồng-hương Huế / Quảng-Bình)
“Một Đ còn ở ngoài sân,
Hai Đ mới được bước chân vô nhà;
Ba Đ: con-cái ruột-rà,
Bón Đ là chú, là cha trên đời!”
(Re: ONG DON LOI trong cuốn hồi-ký "Về Vùng Chiến-Tuyến" của Lê Xuân Nhuận VE VUNG CHIEN-TUYEN